Trong căn phòng nhỏ đơn sơ không có lấy một vật dụng đắt tiền. Chiếc giường trúc nằm ở cuối góc có một thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, trên trán được đặt một cái khăn trắng.
"Hoa nhi tỉnh lại đi con"
Trần Kiên Phúc ngồi bên giường không ngừng dùng khăn ấm lau mồ hôi cho nhi tử, miệng luôn gọi tên.
Trên đôi mắt nhăn nheo có thể thấy vài giọt nước chưa khô, ai cũng phải chạnh lòng.
Tuổi ngoài tứ tuần mới sinh được một hài nhi, thê tử cũng vì sinh khó mà qua đời.
Từ nhỏ hài nhi đã mắc nhiều bệnh nhưng cũng chưa từng sốt cao đến thần trí mê mang như vậy, thời gian đã một ngày trôi qua mà vẫn chưa tỉnh lại. Ông đã dùng hết tiền có được để mời đại phu đến xem bệnh, ai cũng bảo là không sao nhưng đến tận bây giờ vẫn không chịu mở mắt ra nhìn ông một lần nào. Thân thể thì chỗ nóng chỗ lạnh đâu có giống như là không sao mà đại phu nói.
"Đừng làm ta sợ, con mà có bề gì ta là sao ăn nói với mẫu thân con nơi chín suối đây?"
Nhìn đứa con mà lòng không khỏi chua xót, đưa tay áo lên lau nước mắt.
Nước trong chậu cũng bắt đầu lạnh đi, Trần Kiến Phúc đứng dậy đi đun ấm nước mới.
"Ưm…"
Ông vừa ra đến cửa phòng, người nằm trên giường ngón tay khẽ động đậy, chân mày nhíu chặt, trên trán cũng bắt đầu đổ một tầng mồ hôi mỏng. Miệng rên rỉ mấy tiếng như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-vao-lam-gia-lam-vo-ten-dai-ngoc/2961195/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.