Kính Hoa bật dậy chạy đi tìm người giúp, bản thân không làm được thì để người khác làm thay, hắn không muốn lúc còn sống là một học sinh giỏi mười hai năm liền, học sinh nghèo xuất sắc vượt khó, còn nuôi một con Mít béo ú mập mạp, tuy không giàu có có tiền bạc gì nhiều nhưng giúp được ai hắn nguyện làm hết khả năng của mình.
Kính Hoa nhắm mắt xuyên qua từng vách nhà kiên cố, chạy khắp căn nhà rộng lớn tìm kiếm khắp các gian phòng nhưng không thấy có người nào cả.
Hắn cắn cắn đầu móng tay vừa hay nhớ đến một người.
Phải tóc bím!
Hắn chạy thật nhanh ra ngoài trước sân,nhìn một vòng nhưng nhóc ấy đi đâu mất rồi. Hiện tại bên ngoài là một mảnh trống không, không có lấy một bóng người chỉ có cây cảnh và lá cây khô trên đất.
Kính Hoa chạy vòng qua hông nhà bên trái, khi chạy gần tới cái giếng thì tóc bím từ bên hông nhà phải hướng nhóc dây cột tóc xanh khi nảy chạy ra.
Nhóc ấy vẫn không hề hay biết hai ca ca đã xảy ra chuyện, vẫn bình tĩnh miệng mỉm cười tìm những nơi có thể trốn của hai ca ca.
Kính Hoa nhìn không nổi nữa róng cổ quát lớn, làm đủ mọi cách để chứng tỏ bản thân đang tồn tại, nhưng...đều vô dụng.
Nhóc tóc bím tìm hết chỗ, rồi lại nhìn đến bụi tre, y như cái cách nhóc dây cột tóc đỏ từng làm, chạy một vòng ra sau bụi tre ở đó thật lâu rồi mới từ bụi tre chạy tới cái giếng.
Tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-vao-lam-gia-lam-vo-ten-dai-ngoc/2961197/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.