Ta cứ nghĩ mình đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy Sở Tĩnh Vận nằm yên lặng trên giường, ta vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đôi mắt đào hoa luôn chứa đầy ôn nhu kia nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như sắp sửa tan biến.
Để bắt được tên thợ rèn đã ép mẫu thân ta phải c.h.ế.t, hắn đã trúng độc. Ba ngày nay, Hoàng thượng đã tìm rất nhiều danh y, nhưng đều thúc thủ vô sách, Sở Tĩnh Vận cứ như ngủ thiếp đi, không cách nào tỉnh lại. Hoàng hậu luôn túc trực bên cạnh chăm sóc hắn, từng chút từng chút đút canh bổ cho hắn bằng thìa nhỏ, tuy phần lớn đều không thể nuốt xuống, nhưng bà chưa từng bỏ cuộc. Nhưng nếu hắn không tỉnh lại, cho dù có ngậm sâm núi ngàn năm trong miệng, cũng không sống quá ba tháng.
"Tứ cô nương, là ta vô dụng!"
Giang Trạch Hi vốn chạy tới chạy lui giữa hai bên, từ khi ta tỉnh lại liền chuyên tâm chữa trị cho Sở Tĩnh Vận. Chàng trai trẻ vốn tuấn tú nho nhã, giờ đây tiều tụy, râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ hoe đầy áy náy.
"Ngươi đâu phải Ngọc Hoàng Đại Đế, còn tưởng mình có thể cải tử hoàn sinh sao?"
Ta vỗ vai hắn, kéo áo khoác trên người. Giang Trạch Hi không cần ta hỏi nhiều, đã kể rõ tình hình hiện tại của Sở Tĩnh Vận, tóm lại, ngoài việc tìm thợ rèn lấy thuốc giải độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735949/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.