Ta tỉnh lại là do dục vọng cuồng loạn trong cơ thể, nhìn căn phòng xa lạ và Sở Tĩnh Thâm nằm bên cạnh, ta liền biết, chiêu trò dùng để đối phó với Sở Tĩnh Vận đã được dùng lại trên người ta.
Ồ, vẫn có chút khác biệt.
Tay chân ta bủn rủn, rõ ràng là bị trúng thêm một loại nhuyễn cốt tán nào đó.
Cũng khá lắm, còn biết rút kinh nghiệm từ thất bại!
Hơi thở của Sở Tĩnh Thâm đột nhiên trở nên nặng nề, hắn xoa trán, cũng tỉnh lại, hai má ửng đỏ, trông cũng không khá hơn là bao. Thấy ta, hắn hơi sững sờ, "Sao muội lại ở trong phòng ta?"
"Đương nhiên là bị người ta ám toán."
"Ám toán...? Ám toán gì?" Ánh mắt Sở Tĩnh Thâm mất đi tiêu cự, hắn vô thức kéo cổ áo, "Sao lại... nóng thế này..."
Ta nhìn thấy lư hương gần đó đang bốc khói, loạng choạng bò dậy, cầm ấm trà trên bàn định dập lửa, nhưng dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể khiến ta biết làm vậy cũng vô ích. Cửa sổ đúng như dự đoán đã bị khóa, ta lại không có sức để phá cửa. Quay đầu định gọi Sở Tĩnh Thâm giúp đỡ, lại thấy hắn nhìn ta chằm chằm, bước tới, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Ta nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn tránh đi, nhưng đã chậm một bước, bị hắn đè xuống dưới. Dùng cánh tay chống đỡ n.g.ự.c Sở Tĩnh Thâm, mặc cho ta gọi thế nào, hắn cũng không phản ứng, cứ một mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735948/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.