Nhưng thứ hắn đợi được lại là tin tức hoàng đế bị tập kích, tiểu cô nương bị thương nặng, mất đi mẫu thân và một phần ký ức, nàng ấy không còn nhớ rõ hắn nữa.
Sở Tĩnh Vận rất đau lòng, đau lòng cho mình, càng đau lòng cho tiểu cô nương. Hắn muốn an ủi tiểu cô nương lúc không cười thì giống tiên nữ, cười lên lại mềm mại đáng yêu kia, nhưng nàng ấy đã không còn ở Tân An nữa. Sở Tĩnh Vận hỏi thăm nhiều nơi mới biết nàng ấy đã đến Tô gia ở Tây cảnh, từ đó về sau, nhiều năm liền bặt vô âm tín. Đến khi có tin tức, nàng ấy đã trở thành Chỉ huy sứ Vũ Đức Ti, oai phong lẫm liệt dẹp loạn sơn tặc ở Tây cảnh.
Hắn biết, tiểu cô nương là muốn báo thù cho mẫu thân.
Vì vậy, Sở Tĩnh Vận vào Quang Lộc tự, danh chính ngôn thuận tiếp xúc với các loại hồ sơ, hắn biết tất cả mọi người đều không muốn nàng ấy liều mình mạo hiểm, không muốn nàng ấy dính vào vũng nước đục này, nhưng tiểu cô nương quá cứng đầu, ai cũng không khuyên được.
Sở Tĩnh Vận nghĩ, nếu mình không khuyên được nàng ấy, vậy thì làm đồng minh trong bóng tối của nàng ấy vậy, dù sao cũng không thể để tiểu cô nương của hắn một mình gánh vác tất cả.
"Huynh là nam chính bi tình từ thoại bản nào bước ra sao?"
Nghe Sở Tĩnh Vận kể, ta thấy thật hoang đường, kiểu tình tiết âm thầm bảo vệ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735947/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.