Giữa tiếng kinh hô của mọi người xung quanh, ta bị Sở Tĩnh Vận bế ngang ra khỏi địa lao. Vốn định nói gì đó để cứu vãn tình thế, nhưng nhìn khuôn mặt u ám của hắn, ta quyết định ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đừng cố gắng nói lý lẽ với mỹ nhân đang nổi giận!
May mà Sở Tĩnh Vận vẫn còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, ra khỏi địa lao, hắn liền đặt ta xuống, nhưng không cho ta kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nắm lấy tay ta, kéo ta sải bước về phía Đình Nhã hiên. Ta cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, thầm cầu nguyện đừng có ai không biết điều mà xuất hiện vào lúc này!
Nhưng trên đời này luôn có những người không biết chọn thời điểm, lại còn không có mắt nhìn.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Thâm đang đi tới đi lui trong chính sảnh, ta chỉ muốn che mặt. Quả nhiên, vừa thấy Sở Tĩnh Vận, hắn liền tiến lên, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí lúc này kỳ lạ đến mức nào, tự mình lải nhải than thở.
"A Vận, sao vừa mới xuống giường được đã chạy đi rồi, phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng lắm, đã bảo đệ nghỉ ngơi thêm vài ngày mà. Nếu đệ muốn đi tìm Cẩm Thư, thì cứ nói một tiếng, nếu không yên tâm giao cho người khác, ta đi tìm muội ấy thay đệ cũng được."
"Cẩm Thư?"
Sở Tĩnh Vận hơi nhướn mày, ta điên cuồng nháy mắt với Sở Tĩnh Thâm, bảo hắn mau chóng ngậm miệng, chuồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735950/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.