21.
Vệ Tuân cũng không đến nữa.
Thật tốt quá.
Thế giới của ta cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh rồi.
Ta bắt đầu mất đi tri giác, đầu óc nặng nề, không tài nào tỉnh dậy được.
Ăn không vô, cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Nhưng ta vẫn nhớ rõ một chuyện.
Nhân lúc tỉnh táo, ta tranh thủ nói với mẹ đang túc trực bên giường bệnh của ta:
“Con muốn thư hoà ly.”
Chết cũng không muốn làm ma nhà họ Vệ.
Lần này, Vệ Tuân cũng không ngượng ngùng nữa, trực tiếp đưa đến.
Nhưng lúc đưa cho ta, tay hắn hơi run rẩy.
Ta nhìn chữ ký bên trên, mãn nguyệt đè thư hòa ly xuống dưới gối.
Lại chìm vào giấc ngủ.
Lại lần nữa tỉnh dậy, mẹ mừng rỡ nói cho ta, Vệ Tuân đã nghe thấy tung tích của phương thuốc cổ truyền chữa trị độc rắn Vân Nam, đang cùng Tạ Duẫn ra roi thúc ngựa đi đến đó.
Lần thứ ba tỉnh lại, đầu óc của ta đã tỉnh táo hơn nhiều.
Còn nghĩ đến một chuyện.
Ta nói với mẹ:
“Mẹ, sau khi chết, con không muốn được đưa vào phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ.”
Mẹ sửng sốt: “Vì…… Vì sao?”
“Không vào phần mộ tổ tiên thì con……”
“Không, con không được nói chuyện xui xẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546995/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.