1
Sau khi chết, ta không tan biến ngay lập tức.
Cũng không biết có phải là do mẹ đã rải tro cốt của ta đi rồi hay không.
Ta biến thành cô hồn dã quỷ, phiêu bạt trong kinh thành rất lâu.
Tháng đầu tiên sau khi ta chết, nhà họ Tạ và nhà họ Vệ trở mặt thành thù.
Vệ Tuân nhiều lần kiếm chuyện gây sự với nhà họ Tạ.
Cha ta không chịu nổi sự quấy nhiễu này, nhưng lại không thể không tùy cơ ứng biến.
Mỗi ngày, mẹ ta đều cãi nhau với ông ấy.
Chỉ trích ông ấy biết rõ Tạ Nhân chưa chết nhưng lại chưa từng để lộ ra chút manh mối nào.
Tháng thứ hai sau khi ta chết, Tạ Nhân quỳ trước cổng lớn của phủ thừa tướng.
Nhưng không ai quan tâm đến nàng ta.
Người mẹ ngày xưa yêu thương nàng ta nhất, sai người lấy một chậu nước lạnh, xối nàng ta ướt sũng từ đầu đến chân.
Sau đó đuổi đi.
Chẳng bao lâu sau, mẹ kêu Tạ Duẫn cùng bà ấy đi về phương Nam.
Bà ấy dường như còn nghẹn một hơi, không có chỗ trút giận.
Đi tìm mẹ đẻ của Tạ Nhân, cũng là bà vú năm đó.
Nhưng bà ta đã sớm bệnh nặng qua đời.
Sau đó lại đi tìm cha mẹ nuôi của ta.
“Duẫn Nhi, bọn họ ngược đãi con bé!”
“Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546996/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.