20.
Một buổi tối nọ, thật trùng hợp, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.
Trùng hợp là tâm trạng của ta cũng không tệ lắm.
“Muốn được tha thứ đúng không?”
Đã rất lâu rồi ta không nói chuyện.
Nghe thấy vậy, đôi mắt của mọi người sáng bừng lên.
Ta ném con dao dưới gối xuống đất:
“Đến đây đi.”
“Ai chết trước thì ta tha thứ cho người đó.”
Đương nhiên sẽ không có ai đồng ý tìm đến cái chết.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhận ra là ta không muốn gặp bọn họ, số lần đến đây cũng ít hơn.
Chỉ có Vệ Tuân là vẫn như thường ngày.
Thậm chí còn đến thăm ta thường xuyên hơn trước.
Đại đa số thời gian, chỉ cần ta ngủ dậy là sẽ thấy hắn đang ngồi bên mép giường.
Mắt lúc nào cũng đỏ au, phảng phất như mất đi ta là chuyện rất khó có thể chấp nhận.
Nhưng rõ ràng là mấy tháng trước, hắn thậm chí còn không muốn đón sinh nhật với ta.
Có một ngày, ta cố tình nói với hắn:
“Vệ Tuân, vốn dĩ, ta có thể sống.”
“Ngày hôm đó, chỉ cần chàng chịu nói một câu sinh nhật vui vẻ là ta có thể sống rồi.”
Ta cho rằng hắn sẽ không tin.
Nhưng hắn bỗng dưng phát điên, mua một đống lồng đèn con thỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546994/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.