Không ai để ý thấy đôi tay khẽ run rẩy của Thẩm Trạm, trong lòng anh đang ôm một tia hy vọng cùng khát khao vô hình.
Hạ đạo vừa xốc rèm cửa lên, hơi nóng trong nhà đã xộc thẳng vào mặt làm người ta ấm áp.
Thẩm Trạm gần như cứng nhắc bước vào tiệm, liền nghe thấy một giọng nữ thản nhiên: “Mọi người đến đủ rồi sao? Đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với cô gái đang bưng mâm.
Thẩm Trạm chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, Hạ đạo khoác vai anh dẫn vào chỗ ngồi, anh cơ hồ là bị kéo qua, mỗi bước đi đều nặng như đeo chì.
Lạc Anh, cô thực sự xuất hiện trước mặt anh.
Mái tóc của cô gái được cố định bằng chiếc nơ bướm, lộ ra vầng trán trơn bóng, mái tóc đen buộc thành búi cao, lông mày không đậm không nhạt tựa như làn sương sớm, ánh mắt trong trẻo sáng ngời như có thể nhìn thấu lòng người.
Cô không dấu vết lướt mắt qua từng người, dung mạo thanh lệ, thoạt nhìn chỉ là một cô gái nhỏ nhưng lại cho người ta cảm giác áp bách không thể lý giải, có điều cảm giác đó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi lập tức biến mất.
Nhịp tim Thẩm Trạm nhanh như nổi trống, Hạ đạo đang lôi kéo anh nói gì đó nhưng anh không thể nghe thấu, chỉ thấy lỗ tai ù ù chấn động, tâm loạn như ma, gần như dùng hết kỹ năng diễn xuất bình sinh mới không để lộ nét mặt.
Thẩm Trạm nghiêng đầu, giả vờ như đang đánh giá cửa tiệm nhỏ, nhưng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/453081/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.