Sau bữa tối, đoàn người lão Hạ rời khỏi Lạc Gia Lâu.
Bóng đêm như mực, Thẩm Trạm quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo tiệm ăn nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, rèm cửa nặng nề chắn đi ngọn đèn rực rỡ bên trong.
Gió lạnh đảo qua, Thẩm Trạm sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mà anh tưởng tượng ra.
“Ngày mai dọn đồ đạc về nhà.”
“Đạo diễn cho chúng ta nghỉ, bản thân còn phải bận rộn một hồi.”
“Đáng tiếc phải về nhà ăn Tết, bằng không ở lại Ảnh Thị Thành ngày nào cũng muốn đến đây ăn cơm.”
“Mua vé tàu chưa?”
Tai nghe các thành viên trong đoàn nói chuyện phiếm, Thẩm Trạm quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Có người thảo luận chứng tỏ không phải nằm mơ hay ảo giác, Thẩm Trạm lặng lẽ nhéo mình một cái thật mạnh, đau, thật tốt.
“Tôi nói chứ lão Hạ, ông ăn chực ở chỗ bà chủ mấy lần mà không bảo bọn tôi một tiếng, hết rồi, tình cảm của chúng ta chấm hết từ đây.” Quay phim lắc đầu nói.
“Tôi có gọi mà, hôm đó tôi hỏi A Trạm có đi ăn chung không mà.” Hạ Hiểu Phong vội vàng phân bua, không phải anh ta chưa gọi ai.
“Hử?”
“Hạ đạo, anh hỏi tôi khi nào?”
“Ngày cậu từ Bắc Kinh về đó?” Hạ Hiểu Phong vừa dứt lời, Thẩm Trạm đã ngẩn người.
Hôm từ Bắc Kinh về, đúng rồi, tối đó cả nhà Hạ đạo quả thực có rủ anh đi ăn chung nhưng vì hôm đó tâm trí của anh đang hỗn loạn, vả lại cũng không muốn quấy rầy nhà bọn họ đoàn viên nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/453082/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.