Rùa con bị tập kích, là chuyện đại sự mà Quy tộc chưa gặp phải trong vài thập niên qua.
Mới vừa rồi, một khắc bước vào khu lồng ấp kia, có rất nhiều mẫu thân tâm đã lạnh thấu như trời đông giá rét.
Nhìn khắp giường đất toàn là vết máu chảy đầm đìa, nhìn thế nào cũng giống như hiện trường vụ án mới vừa xảy ra.
Mãi cho đến khi bàn tay nhỏ bé của Ngôn Lạc Nguyệt chỉ vào ngăn tủ, để lộ ra các rùa con đang chơi trò xếp gạch bên trong, lúc này các mẫu thân mới dấy lên hy vọng.
Tay các nàng run rẩy, cẩn thận đếm số lượng rùa con, mỗi lần đếm nhiều thêm một tên của một chú rùa con, tâm hồn cao hứng của họ lại dịu đi một chút. Sau khi đếm đến con cuối cùng, một người nào đó trong khu lồng ấp đột nhiên truyền ra một tiếng hoan hô.
"Đám nhãi con đều ở đây, các rùa con đều không có việc gì!"
"Thật tốt quá, thật tốt quá, thấy bọn họ đều bình an, ta cũng an tâm rồi."
"Được Thiên Đạo phù hộ, yêu thú này đã chết trên giường đất, lại không có đả thương đến con của chúng ta......"
Mới nói được nửa chừng, mọi người chợt nhận ra một điều gì đó.
Các ấu tể trong tộc này tuổi còn nhỏ, làm sao có thể biết trốn trong ngăn tủ để tị nạn?
Dù chúng có trốn trong ngăn tủ một cách ngăn nắp, thì sao chúng có thể khóa ngăn tủ ở bên ngoài được, không lẽ con chồn sóc có hảo tâm giúp các ấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-thanh-hp-nghien-ep-ca-gioi-tu-chan/2472319/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.