"Từ từ." Otis nói.
Hạ sĩ mờ mịt quay đầu, không rõ nguyên do: "Nguyên soái?"
Otis ra hiệu cho hạ sĩ tạm thời đừng vội, cũng gọi thiếu úy tới, phân phó: "Các ngươi dựa theo kế hoạch tiếp tục đi lên phía trước, chú ý tung tích của sâu biến dị bên trong."
Thiếu úy gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn nguyên soái ngài thì sao?"
Otis nhìn cục cưng nhỏ mặt đầy mê mang, đen mặt nói: "Ta muốn mang nó đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
Thiếu úy không hề hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.
Cục cưng nhỏ ngồi tại chỗ, giống như nhận ra điều gì.
Nó nhẹ nhàng túm lấy ống quần Otis, đáy mắt tràn đầy áy náy.
Tức giận trong lòng Otis lập tức biến mất hầu như không còn.
Hắn thở dài một hơi, cứ cảm thấy mình như người cha già luôn lo lắng cho đứa con nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Ta không yên tâm để ngươi đi."
Hạ sĩ đứng ở một bên: "....."
Tâm trạng phức tạp.
Đãi ngộ của hắn và con thú biến dị này thật là kém xa ngàn dặm.
Otis giờ phút này, rút đi khí thế lạnh lẽo với người ngoài, mặt hắn đầy bất đắc dĩ khiến Quý Vô Tu nhịn không được ngẩn ra......
Lại nói tiếp, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới Otis.
Là chính y muốn đi cứu con hổ kia.
Nhưng Otis lại....
Quý Vô Tu vừa cảm động vừa áy náy.
Âm thầm thề về sau nhất định phải cố gắng đền đáp hắn.
Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, giống như mới nhớ tới sự tồn tại của hạ sĩ, nói: "Ngươi đừng đi nữa, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524887/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.