Chương trước
Chương sau
Đổi là những người khác thì sẽ cho là nàng ghen ghét nên mới nói như vậy, kết quả nha đầu này khen ngược, còn nói rất đúng lý hợp tình.

Mơ mơ hồ hồ bị chụp cho cái danh 'thiên phú chó má', Minh Huyền cũng dở khóc dở cười, thúc giục nói: "Mau chép đi, thực đường sắp có cơm ăn rồi."

Vừa nghe nói sắp ăn cơm, động tác trong tay Diệp Kiều cũng nhanh hơn vài phần. Trước đó bị Ngọc trưởng lão giữ ở Tàng Thư Các chép sách, đến bây giờ nàng đã chép rất thành thạo. Tàn quyển ghi lại rất nhiều đan phương thời kì thượng cổ, chép sách lâu như vậy, Diệp Kiều đã có thể đọc làu làu, chờ chép xong sách, trước khi rời đi nàng còn không quên mang phù thư theo nghiên cứu.

Lúc hai người tới thực đường, người đã có chút vắng vẻ, mọi người đều đã ăn không sai biệt lắm, Minh Huyền nhìn mấy sọt màn thầu thở ngắn than dài: "Thức ăn của tông môn chúng ta bao giờ mới có thể tốt hơn một chút đây?"

Diệp Kiều đều đã ăn quen rồi, nàng cũng không kén ăn, nhưng xuống núi lâu rồi lại ăn mấy món không có tư vị này xác thật có chút chịu không nổi.

"Không biết." Nàng nói: "Không thì lần sau xuống núi ta mang về cho các huynh chút thức ăn ngon nhé?"

Minh Huyền lắc đầu: "Hiện tại các ngươi hẳn là không ra được nữa."

Đại bỉ sắp tới, tứ sư đệ cùng tiểu sư muội thỉnh thoảng mất tích làm cho bệnh tim của Tần Phạn Phạn thiếu chút đã bộc phát, lần này sư phụ chỉ sợ nói cái gì cũng không để cho bọn họ chuồn ra ngoài nữa.

"Nói mấy chuyện tốt đẹp hơn đi." Minh Huyền dừng một chút: "Lúc tham gia đại bỉ chúng ta có thể đi Bích Thủy Tông cọ cơm."

"Thức ăn của tông môn bọn họ rất tốt, bên trong có rất nhiều thịt."

Nhưng mà, Diệp Kiều cùng Minh Huyền liếc nhìn lẫn nhau, không những không được an ủi, ngược lại càng đói bụng hơn. Giờ khắc này, người buồn vui là tương thông.

* * *

Sau khi Triệu trưởng lão ném đám đệ tử ra sau đầu, liền đi tìm Tần Phạn Phạn, ông hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu đồ đệ ngươi mới thu cùng Mộc Trọng Hi đã trở lại."

Tần Phạn Phạn hỏi: "Hỏi xem là ai khuyến khích bọn họ xuống núi?"

Giam lại để chấn chỉnh bản thân, hai người kia thế mà còn có lá gan chuồn êm xuống núi, Triệu trưởng lão không cần nghĩ cũng biết là ai xúi giục, ông cười lạnh nói: "Trừ nhãi ranh Diệp Kiều kia thì còn ai vào đây nữa?"

Trừ bỏ nàng lá gan lớn như vậy, còn có ai?

Trước khi Diệp Kiều tới, Mộc Trọng Hi cho dù phản nghịch cũng sẽ không dám chuồn êm ra khỏi tông môn như hiện tại.

Đối với chuyện này Tần Phạn Phạn lại không chút gợn sóng, vẫy vẫy tay, phá lệ rộng lượng: "Không khinh cuồng không phải là thiếu niên, đám hài tử kia làm ầm ĩ cũng là vì trẻ người non dạ, ngươi tức giận đứa bé Diệp Kiều kia làm gì?"

Triệu trưởng lão đỡ trán: "Ý của ta là, hai đứa nó mỗi ngày hồ nháo, ngươi cảm thấy để yên được sao?"

Lần này Tần Phạn Phạn cũng như suy tư gì đó, gật đầu đáp: "Ngươi nói cũng không sai, đám hài tử kia, phải cai quản lại."

Tính toán xong xuôi, quyết định tìm Diệp Kiều tới nói chuyện, vì thế hơn nửa đêm Tần Phạn Phạn dùng ngọc giản phát tin tức cho Diệp Kiều, bảo nàng tới chủ phong một chuyến.

Sau khi Diệp Kiều nhận được tin tức liền thuận tay ném KFC lên đầu, thong thả ung dung đi đến chủ phong.

".. Tiểu Kiều a."

Tần Phạn Phạn thanh thanh giọng, đang định làm bộ làm tịch răn dạy tiểu đồ đệ này hai câu, để nàng an phận chút, ai ngờ trước khi Diệp Kiều tiến vào một giây, ông thiếu chút nữa đã tan vỡ ngay tại chỗ. Chỉ thấy tiểu đồ đệ mặc một bộ y phục tố sắc, nhìn qua cà lơ phất phơ, trên đầu còn đội một con.. gà?

Tần Phạn Phạn muốn nói lại thôi: "Tiểu Kiều, thứ trên đầu ngươi, là vật gì?"

Diệp Kiều 'a' một tiếng, chọc chọc KFC trên đỉnh đầu, phiền chán đáp: "A. Đây là ta linh thú khế của con."

"Sư phụ." Nàng hỏi: "Người biết đây là yêu thú gì không?"

"Này.." Tần Phạn Phạn nghe vậy trầm ngâm một lát, đứng dậy đi lật dị thú lục, kết quả cũng không phát hiện có yêu thú hoặc thú nhỏ như vậy.

Ông quỷ dị trầm mặc một lát, ánh mắt không tự giác rơi xuống con gà trên đỉnh đầu thiếu nữ, ngữ khí phức tạp: "Tiểu Kiều a, ngươi sẽ không thật sự kí khế ước với con gà này đấy chứ?"

Thử hỏi ai lại đi kí khế ước với một con gà như thế? Có điều, bắt một con gà kí khế ước, xác thật cũng là chuyện mà tiểu đồ đệ quý hóa này của ông có thể làm ra.

"Gà?" Diệp Kiều nghe nói con thú này xác thật là gà, cũng tiếp nhận hiện thức, nàng thậm chí còn có tâm tình vươn tay chọc chọc nó: "Sư phụ, nó cũng không giống gà đâu."

Tần Phạn Phạn lộ ra bộ dáng nguyện nghe kỹ càng hỏi: "Ồ?" Chẳng lẽ còn là thần chưa trưởng thành gì đó?

Diệp Kiều nghiêm trang đáo: "Nó chính là KFC."

- - KFC thì liền không phải gà à?

Tần Phạn Phạn sợ bại lộ bản thân không biết kiến thức trước mặt tiểu đồ đệ, tuy rằng đáy lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có mặt mũi hỏi ra.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Kiều, ông sợ bị đối phương nhìn ra sơ hở, lựa chọn nói sang chuyện khác: "Tiểu Kiều a."

Ông nhìn nàng: "Ta hỏi ngươi, năm nay trên bảng kiếm tu đại bỉ ngươi có tin tưởng bản thân nằm trong số mười người đứng đầu hay không?"

Bảng kiếm tu không chỉ có thân truyền năm tông, kiếm tu khắp trời nam biển bắc đều sẽ dự thi, điều này cũng không thua gì là cùng tất cả kiếm tu cùng tuổi có thiên phú ở Tu chân giới tranh vị trí mười người giỏi nhất.

Đối mặt đề tài thình lình xuẩ hiện này, vốn tưởng rằng Diệp Kiều sẽ ngay lập tức chối bay chối biến, đáp lại mấy câu linh tinh đại loại như 'không bằng bảo ta đi tìm chết đi'.

Nào biết Diệp Kiều lại rất tự nhiên đáp: "Có."

Lần này đến lươt Tần Phạn Phạn cứng họng.

"Tốt." Ông hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: "Sư phụ ngươi nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy." Kết quả tiểu đồ đệ này thật đúng là dám tưởng.

Diệp Kiều nhún vai: "Nằm mơ cũng đâu có phạm pháp, ảo tưởng một chút thì có sao đâu?"

Tần Phạn Phạn: "..."

Có đạo lý.

Diệp Kiều chỉ nghe mọi người nói qua cái gọi là đại bỉ tông môn, còn chưa có gặp qua nó có bộ dáng gì, ngay cả quy tắc cũng đều không rõ lắm, nàng ngẫm nghĩ, hỏi: "Sư phụ, đại bỉ là chỉ có thân truyền năm tông tham gia thôi sao?"

"Ừ." Tần Phạn Phạn từ từ mở miệng: "Đến lúc đó sẽ cùng đưa các ngươi vào cùng một đại bí cảnh, trong mỗi một đội thân truyền phải có một người giữ ảnh thạch, phụ trách để cho các trưởng lão bên ngoài cùng các tu sĩ nhìn được cảnh tượng bên trong."

Hai mắt Diệp Kiều trợn to kinh ngạc: "Là dung để truyền phát tin sao?" Vậy có khác gì phát sóng trực tiếp thời hiện đại đâu?

"Đúng vậy." Tần Phạn Phạn gật gật đầu: "Đến lúc đó nhất cử nhất động của các ngươi đều ở dưới ánh mắt của các tu sĩ Tu chân giới."

"Tiểu Kiều nha.." Ông dừng một chút, nhìn Diệp Kiều cà lơ phất phơ, ma xui quỷ khiến dặn dò: "Đến lúc đó ngươi đừng có gây ra chuyện gì."

Không biết vì sao, có Diệp Kiều ở đây, Tần Phạn Phạn lại cảm thấy lần đại bỉ này của nhóm thân truyền sẽ cực kì náo nhiệt. Ông tự đáy lòng hy vọng đến lúc đó đám thân truyền kia không bị Diệp Kiều hành ra chuyện gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.