Người vốn là phải chết, nhưng lại không thể chết. 
Mộc Trọng Hi đã lâu mới thấy lại cảm giác xấu hổ muốn chết này, hắn cúi thấp đầu, toàn bộ quá trình không dám lên tiếng, sợ bị Triệu trưởng lão đập cho cái chùy vào mặt. 
Triệu trưởng lão âm trầm nở nự cười: "Đã trở lại a." 
- - Đám nhãi ranh. 
"Triệu trưởng lão." Hai người dường như không có việc gì từ trên mặt đất đứng lên, thuận đường lén lút đạp cho con chim vừa ném bọn họ xuống đất một cái cho bõ tức. 
Hai đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông đều là nữ hài tử, một người gọi là Miểu Miểu, một người khác tên là Tư Diệu Ngôn. 
"Sư tỷ." Miểu Miểu chu chu môi, nhỏ giọng nói: "Ta cảm giác thân truyền tông môn này đều không quá bình thường đâu." 
Tư Diệu Ngôn khó nhịn mà gật gật đầu tán thành. Tuy nàng đã gặp qua vô số người, nhưng cũng chưa từng thấy thân truyền kì lạ như thế, kiếm tu nhà ai đi đường êm đẹp không ngự kiếm, mà lại là cưỡi chim bay loạn trên trời? 
Gương mặt Triệu trưởng lão vặn vẹo trong chớp mắt, không cần nhìn cũng biết ánh mắt cổ quái của hai người Bích Thủy Tông kia là có ý gì, ông chịu đựng lửa giận ngập trời, chắp tay sau lưng đè nén xúc động muốn mắng chửi người, nỗ lực bày ra nụ cười 'từ ái dễ thân': "Các ngươi tới vừa lúc." 
"Đây là hai đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông, các ngươi liền cùng bồi các nàng đi thăm thú Trường Minh Tông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3514694/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.