Đối với nghi ngờ của Tần Phạn Phạn, Diệp Kiều tỏ vẻ vô tội, mặt mày trong sáng đáp: "Ta chính là người thành thật. Sao có thể làm chuyện gì chứ?"
"Lăn đi tu luyện." Tần Phạn Phạn bật cười, phất phất tay không kiên nhẫn đuổi tên nhãi ranh này đi.
Diệp Kiều lập tức liền lăn.
Trường Minh Tông thực hành chính sách nuôi thả, tu hành tùy ý, linh khí quản đủ, duy độc ở phương diện linh thạch là keo kiệt bủn xỉn. Nhưng cũng không quan hệ. Hiện tại Nguyệt Thanh Tông cùng Vấn Kiếm Tông là đại khách hàng của nàng rồi. Diệp Kiều thậm chí đã nghĩ tốt biện pháp đòi tiền bọn họ lúc đại bỉ kìa!
* * *
Cùng lúc đó, sau khi được Trường Minh Tông tiếp đãi hai ngày cũng đã xuống núi, Tư Diệu Ngôn do dự vài giây, nhẹ nhàng nắm chặt đan dược trong tay, vẫn không thắng nổi con tò mò trong đáy lòng.
Nàng bỏ mặc Miểu Miểu, một đường chạy đến Dược Các, thở phì phò tìm đến chỗ ông chủ lúc trước bán đan dược cho chính mình, ngữ khí thành khẩn: "Lão tiên sinh."
"Ta là đệ tử Bích Thủy Tông."
Vì khiến cho đối phương coi trọng, Tư Diệu Ngôn còn để lộ ra thân phận của mình, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta hy vọng có thể gặp vị tu sĩ luyện đan kia một lần, có thể chứ?"
Ông chủ Dược Các ấp úng nửa ngày, lại không thốt ra được điều gì. Nói giỡn, đây chính là đệ tử Bích Thủy Tông, không đáp ứng mới có quỷ. Nhưng hiện tại đây cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3514978/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.