Nói như vậy, ta thực sự có chút động lòng, nhưng vẫn ôm mèo không hề liếc mắt: “Ta không đi.”
“Vậy nàng ở nhà làm gì?”
“Ta muốn chơi với Nguyên Bảo, không có hứng thú đi xem Chương Cẩm Xán.”
Ta xoa mặt mèo con đến méo mó.
“Vậy thì ôm mèo đi.” Ân Cửu Dật một tay ôm mèo, một tay kéo ta đi.
Xe ngựa lắc lư chuyển động, ta nhìn mèo con trong lòng, lại nhìn Ân Cửu Dật, có chút nghẹn lời, đúng là có chút vô lý.
Đến cửa phủ, xe ngựa của Thái tử đang dừng ở ngoài cửa.
Ân Cửu Dật sững người: “Vẫn đi sao? Hay là hôm nay thôi vậy.”
“Đi thôi, cũng đến rồi.”
Nỗi hận đối với Ân Cửu Thanh không hề giảm bớt theo thời gian, mỗi lần nhớ lại vẫn là nỗi đau thấu tim.
Nhưng hạnh phúc to lớn mà ta nhận được ở An vương phủ quả thực đã làm giảm bớt nỗi hận này.
Có một khoảng thời gian, nội tâm ta trống rỗng.
Ngoại trừ hận Ân Cửu Thanh một cách thiển cận, không tìm được việc gì khác để làm.
Nhưng bây giờ, trong lòng ta dần dần chứa đựng nhiều thứ, ta không còn quá để tâm đến những tổn thương đó nữa.
Hỏi han qua loa vài câu, phụ thân ta bảo ta đi thăm Chương Cẩm Xán trước, ông ấy và Ân Cửu Dật còn có chuyện muốn nói.
Đi dọc theo hành lang đến sân của Chương Cẩm Xán, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Chương Cẩm Xán: “Tại sao chứ? Nàng ta có gì tốt? Là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726928/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.