"Làm sao có thể quấy rầy nhã hứng của các ngươi..." Ân Cửu Dật mở miệng từ chối. 
Ai ngờ nói được một nửa, Ân Cửu Thanh vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Hoàng huynh chẳng lẽ là sợ hai người chúng ta quấy rầy các ngươi?" 
Cuối cùng, sáu người chúng ta đi trên con phố đông nghịt người. 
Tâm trạng tốt khi ra ngoài xem đèn ngày Tết Thượng Nguyên bị phá hỏng hoàn toàn, trong lòng cực kỳ khó chịu. 
Trên đường lớn thoang thoảng mùi phấn thơm, dòng người cuồn cuộn, trên bầu trời cũng không ngừng vang lên tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng. 
Tới một con phố phồn hoa, hai bên đường toàn là những quầy hàng nhỏ thu hút người ta tiêu tiền, đoán câu đố đèn, bán trâm cài, vẽ kẹo đường, cái gì cũng có. Càng kỳ quặc hơn là, còn có bán mèo con, bán thỏ con. 
Đường càng khó đi, gần như bị tắc nghẽn, giày của ta đột nhiên bị người ta giẫm rớt. 
Nhặt xong giày, vừa quay đầu lại, Ân Cửu Dật cùng những người khác đã không thấy bóng dáng. 
Đang lúc tìm kiếm, tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, kéo đi về phía trước. 
Nhìn rõ người tới, cảm giác chán ghét trào dâng, ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Buông ra." 
Ân Cửu Thanh không nói hai lời, kéo lấy tay áo ta, dẫn ta đến một góc có thể đứng vững: "Xin lỗi, nhận nhầm người." 
Tuy rằng tối nay ta và Tề Mai đều mặc y phục màu lam, nhưng ta đẹp hơn Tề Mai nhiều. 
Ngu ngốc, ngay cả thê tử của mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726929/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.