Chương trước
Chương sau
Ta cũng không hiểu tại sao một chuyện đơn giản như vậy, đối với ta lại khó khăn như vậy, nói đến cuối cùng, giọng nói cũng nhỏ dần.

Ta chưa bao giờ thẳng thắn bày tỏ niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của mình với người khác như vậy, bởi vì trước đây căn bản không có ai quan tâm đến cảm xúc của ta.

"Ta biết."

Ân Cửu Dật cười thoải mái: "Ánh mắt không thể lừa được người khác, cho dù nàng không nói, ta cũng có thể nhìn ra."

Bầu không khí hơi ngưng trệ, ta lại không biết nói gì nữa.

Rất nhanh, Ân Cửu Dật thu lại nụ cười, chuyển chủ đề: "Ta không phải là người thích giải thích, nhưng ta thật sự đã lỡ tay g.i.ế.c Yến Yến."

Hắn đứng thẳng người, ánh mắt ngay thẳng nhìn ta: "Mười bảy tuổi ta đã từng trải qua chuyện như vậy, đây không phải là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người. Ta thừa nhận ta rất hèn hạ, ta không có ý hối cải, chỉ là muốn lấy cớ này để nàng đừng sợ ta. Ta không phải là người thích g.i.ế.c người bừa bãi, nhưng các nàng đã chạm đến giới hạn của ta, ta không thể tha thứ."

Ta như bị đóng đinh tại chỗ, há hốc mồm không nói nên lời.

Nghe Lục Ngữ Dung nói, ba thị thiếp của Ân Cửu Dật đều là do các nàng ra ngoài chơi tình cờ cứu được.

Vốn dĩ họ chỉ là mấy nha đầu trong vương phủ, bởi vì trời sinh có dung mạo chẳng tương xứng với thân phận, khó tránh khỏi bị người ta coi như đồ chơi mà trêu ghẹo.

Sau khi cân nhắc nhiều mặt, Ân Cửu Thanh ban cho họ danh phận thiếp thất. Bề ngoài gọi là thiếp thất, nhưng chưa từng làm lễ nạp thiếp, cũng chẳng có văn thư nạp thiếp chính thức nào.

Sau khi Ân Cửu Dật lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Yến Yến, trong một khoảnh khắc nào đó, ta đã tự đặt mình vào vị trí của Yến Yến.

Nghe nói trước đây Ân Cửu Dật cũng đối xử rất tốt với Yến Yến, nhưng hắn vẫn g.i.ế.c nàng ta.

Ta thật sự sợ hãi, cứ chìm đắm trong cảm xúc tự oán tự trách, sợ hãi một ngày nào đó hắn sẽ biết được bộ mặt thật của ta.

Hóa ra Ân Cửu Dật đã từng trải qua chuyện như vậy khi mười bảy tuổi, cho nên hắn mới tức giận như vậy.



Hắn là người tốt như thế, sao ông trời nỡ để hắn gặp phải chuyện như vậy chứ.

Hắn vậy mà lại kể chuyện này cho ta nghe, hắn đã tinh tế nhận ra cảm xúc của ta, hạ mình giải thích với ta.

Giây phút này, ta không cách nào liên hệ hắn với vị Vương gia cao cao tại thượng kia được, lúc này hắn chỉ là Ân Cửu Dật mà thôi.

“Mấy đêm nay ta suy nghĩ, có lẽ nàng không phải sợ ta g.i.ế.c Yến Yến, mà là sợ ta chán ghét nàng, bởi vì ta thực sự hiểu rõ quá khứ của nàng. Nàng từng nói với ta rằng nàng không trong sạch, bây giờ không cần sợ nữa, ta cũng không phải người trong sạch gì.”

[Xin phép các nàng cho Quan gào thét 5s, chài aiii, Quan cảm nắng anh ta từ lúc ở Như Ý Lâu rùi, còn thêm phần Thái tử ghen đỏ mắt chê ảnh nhiều vợ, toai đã biết con người anh ta không bình thường, mấy chương gần đây toai đã hoàn toàn đổ gục với An Vương luôn, đã giàu, đã đẹp lại còn tử tế. Troai 4T lên sàn!!!

Nếu các nàng cũng thích An Vương hãy để lại một cmt dưới page: Huyện Lệnh 94. Link page là: https://www.facebook.com/huyen.lenh.94.oai.phong.qua?mibextid=ZbWKwL

Gào thét với Quan đi mờ, đừng để Quan cô đơn…

Con xin đổi sự nghèo khó để có được An Vương, nếu không đủ con luôn sẵn sàng đổi luôn cả sự ngu ngốc và tất cả khuyết điểm của con chỉ để đổi lấy ảnhhh!!!]

Hắn vậy mà lại cười, gương mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh nến nhập nhoạng, ánh mắt trong veo, dịu dàng mà kiên định.

Ta chưa từng thấy nụ cười rạng rỡ, từ từ nở rộ như vậy, khiến ta nghĩ đến giọt sương trên lá cây, nghĩ đến tuyết tan vào mùa xuân.

“Chuyện này không hề thay đổi hình ảnh của chàng trong lòng ta, trong lòng thiếp chàng mãi mãi là người dịu dàng cao quý, không nhiễm bụi trần.”

Ta vội vàng giải thích với hắn.

Khi đôi mắt hắn mỉm cười nhìn về phía ta, bên tai ta toàn là tiếng tim đập loạn xạ của chính mình, ta nghe thấy hắn nói: “Trong lòng ta, nàng cũng vậy.”

43



Ân Cửu Dật bảo ta đặt tên cho mèo con.

Ta đặt cho mèo một cái tên cực hay, gọi là “Nguyên Bảo”, cái tên này, nghe thôi đã biết là mèo phú quý rồi.

Ta bắt đầu cuộc sống nuôi mèo vui vẻ, cả ngày ôm Nguyên Bảo không rời tay.

Tết sắp đến, người ra vào phủ ngày càng nhiều.

Ân Cửu Dật vào cung thăm Hoàng đế, mang về một tin tức chấn động.

Hắn nói, hắn vào cung gặp phụ thân ta đang đi mời thái y, tình hình của Chương Cẩm Xán rất nguy cấp.

“Đã biết chuyện này rồi, chúng ta vẫn nên đến phủ Thái phó một chuyến.”

Ta không muốn đi.

Ta sờ hai cái tai nhỏ của mèo, không nói gì.

“Chúng ta chuẩn bị chút quà cáp, đi một chuyến rồi về, vừa hay sắp tết rồi, tiện thể mang quà cáp đến.”

“Ta không đi.” Ta mới không muốn tự chuốc lấy khổ, ta mới không muốn nhìn thấy mấy cái bản mặt đáng ghét kia.

“Không thích về cũng phải làm ra vẻ, nếu không khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào.”

“Ta mới mặc kệ bọn họ nghĩ gì về ta, muốn đi thì chàng tự đi.”

Ân Cửu Dật bị bộ dạng vô lý của ta chọc cười: “Ta có gì để nói với bọn họ chứ? Bọn họ có mặt mũi gì đáng để bản vương đích thân đến thăm.”

Hắn chậm rãi khuyên nhủ: “Nàng không phải không thích tỷ tỷ của nàng sao? Nàng không muốn đi xem náo nhiệt, xem nàng ta thế nào sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.