Yến Yến ỷ vào sắc đẹp của mình, dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường hắn, bị hắn một đao c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt ta mất đi khả năng suy nghĩ, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy ta.
Năm đó ta cũng dùng cách này để bò lên giường Ân Cửu Thanh.
Ân Cửu Dật đã g.i.ế.c Yến Yến, hắn vốn là người ôn hòa vậy mà lại ra tay g.i.ế.c người, hắn phải chán ghét loại nữ tử này đến mức nào chứ.
Nếu hắn biết ta cũng là loại người như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đối xử tốt với ta nữa, ta lại phải quay về cuộc sống bị mọi người ghẻ lạnh như trước kia.
Ta không biết mình đã bước ra khỏi phòng Ân Cửu Dật như thế nào, vừa ra ngoài đã nghe thấy Lục Ngữ Dung đang phẫn nộ mắng: "Vương gia hảo tâm cứu nàng ta, còn nàng ta thì sao? Vong ân bội nghĩa, tham lam vô độ. Chỉ là giao sổ sách nhà bếp cho Châu Châu quản lý, nàng ta lại sinh ra nhiều oán hận như vậy. Năm đó biểu ca không nên cứu nàng ta, nàng ta cũng không tự xem lại thân phận của mình, rốt cuộc nàng ta có xứng hay không."
Giọng nói của Phương Hận Ngọc vang lên: "Ngươi hà tất phải cay nghiệt như vậy..."
Trong lòng như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh thổi ào ào vào, thân thể cũng lạnh dần.
Thân phận của ta, phẩm hạnh của ta, đến bây giờ ta mới bừng tỉnh, ta đã từng làm một việc xấu xa như vậy.
Móng tay màu tím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726926/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.