Bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy eo ta, ta bị bế lên, trên người hắn thoang thoảng mùi bồ kết, đó là một mùi hương sạch sẽ và sảng khoái.
Tuyết vẫn rơi, bông tuyết như lông ngỗng rơi trên mặt ta, ta bị cái lạnh đột ngột làm cho rùng mình, liền vùi mặt vào lòng Ân Cửu Dật.
Ân Cửu Dật người cứng đờ, dừng một chút rồi ôm ta chặt hơn.
Một lúc sau, ta nhớ ra điều gì đó, mở mắt nhìn lờ đờ, lè nhè nói với hắn về phát hiện của mình: "Vương gia, quan hệ của hai người họ thật tốt, giống như người yêu vậy."
"Ngốc ạ, bây giờ mới phát hiện ra?"
Ta cười hề hề hai tiếng, từ từ nhắm mắt lại: "Đến vương phủ rồi, các người cứ nói ta là con nít, còn nói ta ngốc, ta mới không..."
41
Sáng sớm hôm sau vừa mới tỉnh dậy, thị thiếp của Ân Cửu Dật là Phù La đã đến cửa cầu kiến.
Lúc rảnh rỗi, nàng từng dạy ta chơi đàn tỳ bà, giữa chúng ta cũng coi như có chút giao tình.
"Trắc phi nương nương, Vương phi các nàng vẫn chưa tỉnh, nô tỳ chỉ có thể đến tìm người." Nàng khóc đến hoa lê đẫm mưa, khăn tay ướt sũng.
"Chuyện gì vậy?"
"Đêm qua Yến Yến không về, sáng nay nô tỳ tìm khắp phủ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Yến Yến đâu."
Yến Yến là một thị thiếp khác của Ân Cửu Dật, nàng và Phù La cùng ở chung một viện.
"Nàng ấy hôm qua ra khỏi phủ sao? Nha hoàn bên cạnh nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726925/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.