Phụ thân ta, Đại phu nhân, Chương Chiếu Hành, Chương Cẩm Xán đều có mặt.
Đối diện với những người này, ta chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào.
Ân Cửu Dật đưa tay về phía ta, ta thuận thế nắm lấy.
Ngày hôm ấy trời trong xanh mây trắng, ta mặc áo phượng mão phỉ gả đi.
Tuy không có mười dặm hồng trang, nhưng cũng vì kiêng kị quy củ của trắc phi An vương mà chuẩn bị đủ sáu mươi tư kiệu.
Gió thổi bay một góc khăn hỷ, ta thoáng thấy tấm biển “Chương phủ”, vội kéo khăn hỷ xuống, tự cô lập mình giữa khung cảnh hân hoan náo nhiệt này.
Tiếng chiêng trống rộn ràng, đoàn đón dâu thuận lợi tiến vào An vương phủ.
Vừa đến tiền sảnh, đám đông bỗng nhiên nhốn nháo, ngay sau đó là giọng the thé của thái giám: “Thái tử điện hạ giá lâm!”
Qua lớp khăn hỷ đỏ thẫm, ta nghe thấy tiếng va chạm của những chiếc vòng ngọc, rồi đến giọng nói trầm ổn của Ân Cửu Thanh: “Cô gần đây mới được hai cây ngọc như ý, tặng cho hoàng huynh, chúc mừng hoàng huynh có thêm mỹ nhân.”
Hắn nói “có thêm” lại còn nói “mỹ nhân”, từ bao giờ hắn lại trở nên cay nghiệt như vậy, cả câu nói đều mang ý tứ khinh bạc.
Ân Cửu Dật thản nhiên vỗ nhẹ mu bàn tay ta, đáp: “Đa tạ Thái tử. Nếu Thái tử không bận việc, không bằng ở lại xem xong lễ rồi hãy đi, sắp đến giờ bái đường rồi.”
“Đa tạ hoàng huynh có lòng, vậy Cô xin được phép ở lại.”
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726920/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.