Thấy chưa, hắn chính là người như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng tiếc cho ta.
Con của ta đã chết, ta ngay cả một lời giải thích cũng không xứng đáng sao?
Ta còn muốn giải thích gì nữa? Hoàng hậu đã nói rõ ràng như vậy rồi, rốt cuộc trong lòng ta vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh gì đây?
Đôi khi ta thật sự đã nghĩ, nếu như hắn nói với ta không phải hắn làm, có lẽ ta sẽ cân nhắc tin tưởng hắn một chút, nhưng hắn cái gì cũng không nói, cuối cùng hắn cái gì cũng không nói.
Hắn vốn dĩ chính là người như vậy, ta còn đang mong đợi điều gì chứ.
33
Lá rụng trong sân xoay tròn, rơi trên bàn đá và bên chân ta.
Ta dừng bút ngẩng đầu nhìn, gió nổi lên, lá vàng bay đầy trời, nhẹ nhàng rơi xuống phủ lên quyển 《Địa Tạng Kinh》 mà ta chép cho con.
Tiểu Đào từ trong phòng đi ra, khoác áo choàng lên người ta nói: "Tiểu thư, vào thử hỷ phục đi ạ."
Từ khi mất con, ta thường xuyên cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân thể không khỏe mạnh như trước nữa.
Hai bộ hỷ phục này là An vương đưa đến mấy hôm trước, một bộ thêu hoa văn mẫu đơn ẩn, một bộ thêu hình phượng hoàng.
Ta chỉ là một thứ nữ, thấp hèn và không còn trong trắng, cùng với đệ đệ của hắn dây dưa không rõ ràng, lúc con ta chết, m.á.u bẩn còn dính đầy người hắn.
Ta không hiểu ta có giá trị lợi dụng gì đối với hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726919/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.