Ta bỗng nhiên không muốn nói nữa, dường như cũng chẳng còn gì để nói.
Cảm xúc phấn khích kích động dần lắng xuống, ta giấu cánh tay vào trong tay áo.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi lã chã. Màn kịch tưởng như hoàn hảo không chút tì vết, thực chất lại đầy sơ hở, ta còn nực cười hơn cả một tên hề nhảy nhót.
"Chính là ta cố ý đó."
"Đáng sao? Nàng hà tất phải làm tổn thương chính mình vì hắn?"
"Ngài không hiểu sao? Nhưng rõ ràng ngài nên hiểu, ngài đã tận mắt chứng kiến."
Ân Cửu Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ta không muốn nghe nữa, nhắm mắt lại nói: "Thái tử ca ca, ta thật sự rất đau, huynh mau đưa ta đến y quán đi, đừng để ta bị sẹo."
18
Buổi tối, ám vệ của Ân Cửu Thanh lại đến, ném xuống một đống chai lọ rồi biến mất.
Ngày hôm sau, lúc phụ thân ta tan triều trở về, An vương lại đi cùng.
Phụ thân ta sắc mặt không vui, trừng mắt nhìn ta một cái, rồi đi ra khỏi tiền sảnh.
Ân Cửu Dật uống một ngụm trà, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gấm đưa cho ta: "Minh Châu cô nương, đây là phí bịt miệng."
Mở hộp ra xem, ôi chao, một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.
Chương Cẩm Xán hình như cũng có một viên dạ minh châu, nhưng kích cỡ và độ trong thì kém xa viên này.
Trong lòng đấu tranh tư tưởng một hồi, ta đóng hộp lại, mắt không chớp đẩy trả lại: "Vương gia, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726908/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.