Nhìn thấy roi da của Lý Vinh Xuyên, ta thậm chí còn có chút vui mừng, ta muốn chọc giận hắn, để hắn làm loạn trong vườn mẫu đơn này, ta muốn xem xem trưởng Công chúa nhìn thấy vườn mẫu đơn bị tàn phá thì liệu có tha cho Lý Vinh Xuyên hay không.
"Hôm nay là ngày gì, ngươi dám gây chuyện? Ngươi tưởng đây là Võ An hầu phủ, muốn làm gì thì làm sao?"
"Vậy ngươi xem thử bổn thế tử có dám hay không." Lý Vinh Xuyên nghiến răng, vung roi về phía ta, bụi bay mù mịt.
"Hự..." Tiểu Đào trúng một roi, ôm vai chắn trước mặt ta, hít hà, vết roi sưng đỏ trên mu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Ta bảo Tiểu Đào chạy đi gọi người, mồm thì không ngừng phun ra những lời khó nghe vào Lý Vinh Xuyên, nhân lúc hắn vung roi về phía ta, ta chui vào bụi mẫu đơn rậm rạp, chạy trốn khắp nơi.
Roi da sắc bén quất vào hoa, vào lá, góc vườn này đã tan hoang, Lý Vinh Xuyên rõ ràng là tức giận, roi trên tay không ngừng, miệng vẫn lầm bầm: "Chương Thu Hà, chưa từng có ai dám mắng bổn thế tử như thế, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi!"
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, ta bắt đầu khóc lóc kêu cứu: "Cứu mạng!"
Ước chừng người đã đến gần, ta giả vờ bị roi quật vào chân, ngã mạnh xuống con đường lát đá.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu một roi, nhưng cơn đau dự kiến lại không ập đến.
"Lý thế tử, ngươi coi đây là nơi nào." Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726907/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.