Lên bất hệ chu, Lưu Thanh Sơn đứng dậy vẫy tay đón ta, luống cuống làm đổ ấm trà, vừa phủi quần áo vừa nhìn ta ngại ngùng nói: "Chương nhị tiểu thư."
Ta gật đầu với hắn, nhìn vết nước loang lổ trên áo bào của hắn, nói: "Ngài, hay là về thay quần áo đi?"
Hai tay hắn xua xua, lộ ra nụ cười gượng gạo: "Không sao."
Hắn sinh ra khôi ngô lực lưỡng, một loạt động tác lại mang theo vẻ trẻ con ngây ngô.
"Thu Hà tiểu thư, nàng đẹp hơn trong tranh nhiều." Cẩn thận nói xong câu này, sắc mặt hắn bỗng chùng xuống.
Im lặng một lúc, hắn thở dài nói: "Lưu mỗ không biết mình có phúc phận gì, được may mắn bàn chuyện hôn sự với Thu Hà tiểu thư, người như Thu Hà tiểu thư, xứng đáng được nâng niu chiều chuộng, Lưu mỗ thật sự không xứng. Hôm nay thật thất lễ, Lưu mỗ xin cáo lui trước."
Chưa để ta kịp phản ứng, hắn đã đứng dậy, vén áo bào rời đi.
Cảm xúc khó tả dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, ta ngơ ngác nhìn mặt hồ, trong lòng vừa buồn vừa ấm áp.
Không biết qua bao lâu, trên mặt hồ vang lên tiếng nhạc cụ du dương, một chiếc nhà thuyền tinh xảo bốn góc buộc chuông đồng từ giữa những lá sen lướt tới.
Nhà thuyền dừng lại bên cạnh bất hệ chu, hai cô nương dìu nhau xuống thuyền, một cô nương áo hồng thanh âm trong trẻo nói: "Thuyền lắc làm ta đau đầu, muốn nôn, biểu ca đúng là rảnh rỗi, cứ phải đi ngắm sen gì chứ."
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726909/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.