Đêm về tiếng côn trùng kêu rả rích khiến Ngọc Chi có phần không quen. Thật ra từ lúc về thời đại này, cô vẫn luôn ở nơi hoàng cung hay biệt phủ, chưa từng ngủ giữa rừng như thế này.
Cô ngồi đối diện gương đồng, nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm hoa mai xuống ngắm nghía. Bất chợt từ phía sau cánh cửa mở ầm, cô giật mình quay đầu đã thấy Long Tự ôm chăn gối qua. Y mặt đỏ au, hất cằm về phía cô.
-Sao nàng vẫn chưa ngủ vậy?
Cô mím môi đi lại, e dè nhìn hắn ôm chặt đống chăn dày.
-Tầm này mới có mười giờ, ngủ cái gì mà ngủ.
Y ngượng ngùng vò đầu.
-Đêm khuya ở núi có hơi đáng sợ, ta sang ngủ cùng nàng.
Tên này, điên rồi...
Cô trợn trừng mắt nhìn y, có chắc là y sinh ra ở thời phong kiến không vậy? Chị Hoài An rốt cuộc đã nuôi y như một thanh niên hiện đại sao?
-Này đừng để xuống sàn.
Thấy y toan ném chăn xuống, cô vội chạy đến ngăn lại.
-Ở đây không lát đá được như trong cung, dưới sàn ẩm thấp lắm.
Y gật gù, cho là đúng rồi ném hẳn đống chăn gối lên giường.
-Vậy ta lên đây ngủ luôn vậy!
Cô như bị điện giật đến dựng cả tóc gáy, nhìn tên nam nhân chui vào giường cô đã buông màn xuống.
-Này! Anh có biết để lộ chuyện này ra ngoài thì như thế nào không hả?
Y tiến tới nắm lấy tay cô kéo ào vào trong màn, ngã xuống lòng y.
-Nàng trước sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447790/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.