Lần thứ hai về lại Hoa Lư, bầu trời trong xanh nhưng vẫn là không khí lạnh buốt như vậy. Ngọc Chi ngồi trên con thuyền nhỏ, tựa vào vai Long Tự ngắm mây trôi.
-Thật ra em vẫn rất thích ở đây, yên bình lắm.
Y kéo lại áo choàng quanh cô rồi ôm cô sâu vào lòng, tựa đầu lên mái tóc mềm mại kia.
-Nàng thích thì tốt. Nếu muốn, ta và nàng chẳng về Thăng Long nữa. Chúng ta ở đây, bình an trôi qua hết kiếp này.
-Thật chứ?
Y gật đầu, nắm lấy bàn tay cô rét căm. Bàn tay cô nhỏ bé lọt giữa năm ngón tay y.
-Nàng phải mau khoẻ lại, chúng ta còn làm hôn lễ. Nàng nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất Đại Cồ Việt này.
Cô phì cười, ôm ngang eo y.
-Em cũng lấy được người chồng đẹp trai nhất thế kỉ mười một rồi.
Y bật cười, nụ cười đáng yêu quá. Cô muốn y mãi cười như thế này, đừng quản chuyện binh đao làm chi.
-Ta đưa nàng về thành Hoa Lư cũ nhé. Nơi này mẫu hậu ta từng sống.
Lúc này, cô mới hơi ngồi dậy. Chuyện trước kia của chị Hoài An, cô thật sự muốn biết.
-Nhưng anh sinh ở thành Đại La mà, có đúng không?
-Không sai, ta là hoàng tử đầu tiên sinh ra ở Thăng Long đó!
Y cười vui vẻ, nhưng trong lòng cô lại đăm chiêu.
Tá Quốc hoàng hậu nhất định đã có thai Long Tự khi còn ở Hoa Lư. Vậy là ngay lúc Thái Tổ hoàng đế mới có được ngôi báu. Khi Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.