Trời đổ mưa ầm ầm, Ngọc Chi bị cơn lạnh làm cho bừng tỉnh. Cô ôm đầu đau như có búa bổ, tay chân đều bị xước bật máu, thấm đỏ váy lụa của cô. Lúc cô ta lao đến, cô đã kịp dùng tấm màn treo cản lại rồi vùng chạy, đến vực thẳm thì bị một lực từ phía sau xô xuống.
Lúc đó cô chỉ nhớ mình lăn nhiều vòng, tay cố bám lấy rễ cây đến nỗi mười ngón tay bật máu, cuối cùng lăn xuống giữa rừng rậm này. Rơi cao như thế, cũng xem như là mạng lớn rồi.
Mưa lạnh đổ trên da thịt cô rát lắm. Ngọc Chi ôm ngang người cố nén cơn run rẩy, cô bật khóc, cố không sợ hãi. Nhưng giữa rừng thiêng nước độc này, cô phải làm sao? Trở về thời đại này rốt cuộc cô đã làm gì sai để phải bị người ta truy sát như vậy? Nếu không phải may mắn, chẳng phải đã mất mạng hay sao?
Lúc này đã là lúc nào, cô cũng không biết mình đã mất tích bao lâu, bất tỉnh bao lâu. Cô chỉ muốn về nhà.
Ngọc Chi cố ngồi dậy, cô với tay áo dài nặng nề, nhặt một cành cây ven đường làm gậy để đứng dậy. Nhưng dường như cổ chân cô chỉ cần dịch một chút đã đau đến thấu xương rồi. Phải làm sao đây, giữa rừng mưa như vậy, đói khát như vậy, lại có thể có thú dữ, cô sẽ chẳng tồn tại qua đêm nay.
Lúc này, cô mới thấy sợ hãi. Chỉ muốn tên Long Tự đó đến cứu cô. Cô và y từng gặp nguy hiểm, nhưng chẳng phải y đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447781/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.