Bà buông tay Đức Chính, đi về phía Ngọc Chi. Cô thấy hiệu bình thân, vội đứng dậy.
-Cha của ngươi, vẫn khoẻ chứ?
-Hồi hoàng hậu, gia quyến của tiểu nữ vẫn khoẻ.
-Trên triều, còn quyền nghiêng thiên hạ chứ?
-Mẫu hậu!
Đức Chính vội gọi, y hơi cau mày, đi lại giữa hai người rồi đẩy Ngọc Chi ra sau lưng mình.
Cô vẫn còn chưa hiểu gì, chỉ biết ánh mắt của Lập Giáo hoàng hậu có vẻ rất thâm sâu.
-Vương tiểu thư có vẻ khác nhiều lúc trước?
Ngọc Chi thở dài, cô nhìn bà.
-Gần đây tiểu nữ từng bị tai nạn ngã xuống hồ, lúc tỉnh dậy đã không còn những kí ức của trước đây.
Bà gật gù.
-Chỉ bằng một tai nạn mà có thể biến thành một con người khác, quên hết những dự tính trước kia. Nhà họ Vương cũng khá tài tình.
-Mẫu hậu.
Lúc này, cô mới thấy giọng Thái tử hơi gắt gỏng, nhưng gương mặt vẫn điềm lặng như không. Lập Giáo hoàng hậu nhìn con trai, rồi quay đầu.
-Con cứ nghỉ ngơi trước đã, ta chuẩn bị bữa tối.
Bà nhắc cô mới nhớ, cả hai đã đi cả ngày, cô đói lả rồi. Nhưng nhìn sắc mặt của Thái tử, cô cảm giác sự xuất hiện của mình mới là điều khiến y mất vui.
-Trả người áo choàng này.
Cô đặt lại chiếc áo choàng xếp gọn vào tay y. Y nhìn đôi mắt cô cụp xuống mà vội nói.
-Mẫu hậu trước nay vẫn luôn như vậy, tiểu thư đừng lưu tâm.
Khó trách một người đã mất đi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447780/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.