Hôm nay mưa ùa về nhanh và bất chợt, Ngọc Chi không kịp chuẩn bị gì cả. Cô đứng trong hiên trước cửa Thái y viện, hôm nay bài học về những bài thuốc đơn giản trong cuộc sống.
Quãng đường từ trước cổng này đến tận cửa cung kia thật xa quá, lại không có mái che, cô lại không đem ô. Đống sách vở này của cô bị bọc trong ống tay áo, cô sợ ướt mực nhoè đi lại bỏ phí công cặm cụi ghi chép cả ngày hôm nay.
Bất chợt, từ phía sau lưng cô một tiếng ô mở khẽ, rồi y đưa ô lên trên đầu, ánh mắt trầm lặng khác hẳn với làn mưa tháng sáu kia.
-Thái..thái tử.
Ánh mắt chàng trai này, quả thật muôn phần ấm áp và dịu dàng, chẳng trách mai đây y sẽ là một hoàng đế tốt. Y giữ lấy ô, hướng về phía cô, vai hoàng bào thấm ướt.
-Người cứ che đi ạ, tôi không sao. Đợi một chốc là tạnh mưa thôi.
Y chẳng nói gì, cứ giữ ô như vậy, nhìn lên trời cao. Những cơn mưa Thăng Long này biết đến bao giờ mới tạnh?
-Tiểu thư đến học sao?
Cô gật đầu, nhìn vai áo bào ướt sũng.
-Người đến lấy thuốc gì sao?
Thấy y cầm một túi thuốc gói trong giấy, cô thắc mắc lắm. Vì sao đường đường là một Đông cung thái tử lại phải tự tay đến Thái y viện lấy thuốc cơ chứ?
Đức Chính khẽ nhìn cô, rồi y thở dài. Dẫu sao cũng là một người ngoài, có thể lắng nghe tâm sự của y.
-Ta đến lấy thuốc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447779/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.