Cô chết lặng nhìn chiếc trâm Long Tự đã tặng rồi nhìn y. Y sát người lại cô, nói vào tai.
-Muốn thoát tội thì hãy nhận lấy đi, nếu không Long Tự cũng sẽ bị liên luỵ.
Ngọc Chi lúc này mới phát hiện ra. Cuộc chiến của những vương gia này, mình đã bị cuốn vào từ lúc nào không hay biết.
Cô đưa tay nhận lấy chiếc trâm của mình. Thừa Tuấn gật đầu, tay nâng cô dậy khỏi đất lạnh.
-Vương đại nhân và phu nhân nhớ con gái, ta đã đưa nàng rời cung thăm phụ mẫu. Nếu Thuỵ Thượng cung không tin có thể đến nhà họ Vương hỏi thử.
-Nô tì không dám.
Thuỵ Thượng cung chẳng nói chẳng rằng, hành lễ rồi rời đi, kéo theo lũ lượt các tiểu thư khác. Chỉ còn Hạ Nghi đứng trân trân.
-Tôi không tin.
Ánh mắt Thừa Tuấn nhếch sang Hạ Nghi, y đi lại, gương mặt lạnh như băng.
-Không tin thì không tin, cô có thể làm được gì?
-Vương gia người...
Nàng ta giận đến không nói nên lời, nhìn ra Ngọc Chi đang ôm mặt phía sau.
-Rốt cuộc người định làm gì?
-Ta làm gì không đến lượt cô biết, nhưng cô nếu còn một lần hãm hại vu cáo, ta tuyệt đối không tha.
Nói rồi, y quay lưng đi nắm lấy cánh tay Ngọc Chi. Hạ Nghi gọi với lại.
-Người chọn cô ta sao?
Ngọc Chi vụt khỏi tay y, quay lại đối diện với Hạ Nghi.
-Cho dù vương gia có chọn tôi hay không, tôi cũng khuyên cô nên tự nhìn nhận lại bản thân mình. Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447778/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.