Long Tự đỡ cô rời khỏi xe ngựa. Cổ chân cô đã gần như khỏi hẳn, Ngọc Chi rời khỏi y, ngước mắt nhìn hoàng cung cao rộng.
-Sắp tới, dù có chuyện gì xảy ra, nàng nhớ phải luôn nghe theo sự an bài của ta.
Còn chưa kịp dứt lời, từ xa một cung nữ tiến đến gần. Y nhận ra là người của cung mẫu hậu ngay.
-Khấu kiến vương gia. Hoàng hậu cho vời người về điện.
Y quay sang, gật đầu trấn an Ngọc Chi rồi toan sải bước đi.
-Vương gia, nương nương cũng muốn Vương tiểu thư cùng đến.
Lúc này, y mới cau mày, nhìn vị cung nữ.
Ngọc Chi lần đầu được vào bên trong tẩm điện của một hoàng hậu. Cô khẽ cảm thán lối kiến trúc sang trọng theo đúng kiểu phong kiến. Những tấm màn treo bay trong gió cùng mùi hương quế xông nồng nàn, thật giống với mùi ươm trên áo Long Tự mỗi khi đến gặp cô.
Long Tự bỗng nắm lấy tay cô, rẽ màn đi vào bên trong, nơi có chiếc ghế nứa nhìn ra khoảnh sân với một thân cây trơ trọi. Cô nhìn ngắm nó, chết dần chết mòn.
-Là cây gì sao?
-Cây hoa ban.
-Loài cây này chỉ sống ở vùng cao, khí hậu lạnh. Trồng nó ở Thăng Long khó bề mà sinh trưởng được.
Cô nói khẽ vào tai y, y gật gù.
-Cây hoa ban này từ khi bệ hạ dời đô về Thăng Long, mẫu hậu đã sai người đem về cùng. Nhưng nó vẫn trơ trọi, khiến người rất buồn lòng.
Cô thở dài, hẳn là bà nhớ Hoa Lư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447782/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.