Chương trước
Chương sau
Bùi Nhược vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía chị ta, trên mặt mang vẻ sửng sốt.
“Đó là ai?”
“Xảy ra chuyện gì? Người này muốn Jàm gì J¬f ï Ú “Không xứng? Người này bị điên à? Lại có thể nói tắc phẩm của đại sư Lỗ Chí Cường không xứng được hạng nhất? Đây là tác phẩm hạng nhất cả nước, lại có người nói không xứng được hạng nhất?”
Bùi Nhược nghênh đón những ánh mắt này, đứng im tại chỗ, sắc mặt hờ hững như một nữ vương kiêu ngạo.
“Quý cô này, tác phẩm của đại sư Lỗ được hạng nhất qua quyết định của bên tổ chức và chủ trì, có thực lực được hạng nhất! Chúng tôi rất cảm ơn cô đã tới tham gia triển lãm ngọc lần này, nhưng chúng tôi hy vọng cô có thể giữ lý trí hơn!” MC đứng trên sân khẩu duỗi tay cười nói.
Bùi Nhược nhướng mày: “Tôi nói… ông ta không xứng…”
“Bùi Nhược, tôi khuyên em tốt nhất đừng gây chuyện ở đây!” Lâm Lập Quốc đứng lên, sắc mặt khó coi: “Tôi không biết cuối cùng em muốn làm gì, nhưng nơi này không phải văn phòng luật sư của em, cũng không phải Tập đoàn Trung Ân của anh em, sẽ không có ai nuông chiều em đâu..”
Bùi Nhược vẫn đứng im như cũ, lạnh lùng nhìn cảnh này.
Ông cụ Thẩm kéo ống tay áo của chị ta: “Cô Bùi.”
“Cô Bùi đúng không?” Lỗ Chí Cường cũng đứng lê mặt cười nhạo: “Người không biết không có t( Ï thể hiểu suy nghĩ của cô, cũng hiểu tâm trạng vì thua cuộc của cô! Nhưng đây không phải lý do để cô có thể quấy rối! Tác phẩm này của tôi luôn đứng nhất trên triển lãm ngọc cả nước, chẳng lẽ sẽ thua ở cái thành phố Giang nho nhỏ sao?”
“Không so tài mà ông lại cho rằng mình đứng nhất? Dựa vào cái gì?” Bùi Nhược liếc ông ta một cái.
Lỗ Chí Cường hơi nổi giận: “Cô biết cái gì? Không biết thì mau cút đi, ở đâu ra người phụ nữ đanh đá vào đây chửi đổng thế?”
“Chửi đổng?” Bùi Nhược tiến lên một bước, đi về phía bục chủ trì: “Đại sư Lỗ, ông cũng cảm thấy tác phẩm của mình đứng đầu, vậy cần gì không cho người khác dự thi chứ?”
Dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng bàn tán.
Không cho người khác dự thi? Đây là có chuyện gì?
Hai ba người trên bục chủ trì đứng phát dậy, lạnh lùng nhìn Bùi Nhược.
“Đừng có quấy rối!”
“Đúng vậy, cô gái đanh đá từ đâu ra th: Bùi Nhược bước nhanh lên sân khấu, lạnh lùng nhìn xuống dưới: “Tác phẩm của chúng tôi đã báo danh tham gia triển lãm đồ ngọc lần này từ một tháng trước, nhưng hôm nay sau khi đến, chẳng những vị trí triển lãm bị người khác chiếm mất, tác phẩm ngay cả tư cách tham gia cũng không cóI”
“Nói Một ông cụ năm mươi mấy tuổi trên bục chủ trì đã bước ra trước: “Nếu còn nói bậy nữa, cẩn thận tôi đuổi cô ra ngoài!
“Ông đuổi tôi ra ngoài?” Bùi Nhược nhướng mày: “Ông có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài? Tôi đăng ký tham gia triển lãm, chi phí cũng đã nộp hết, các người há miệng đã muốn đuổi tôi ra ngoài? Các người có cảm thấy mình quá đáng không?”
Lý Sở Bách tức giậi chứ?”
Cô nhóc này, cô thì biết cái gì “Tôi không biết? Cho dù tôi không biết quy tắc ở đây, nhưng tôi cũng biết không cho tác phẩm của chúng tôi dự thi chính là bất công với chúng tôi! Nếu đã không có tác phẩm của chúng tôi, dựa vào cái gì để tác phẩm của người khác đứng hạng nhất?” Bùi Nhược tức giận quát lớn iếng bàn tán trong trung tâm triển lãm càng lớn Chiếm lấy vị trí triển lãm?
Không cho người ta dự thi?
Nếu thật sự là thế, cuối cùng trung tâm triển lãm này muốn làm gì?
“Cô nhóc, xem ra cô thật sự không hiểu rồi!” Đại sư Lỗ cười hì hì, đi ra khỏi vị trí triển lãm, ngẩng đầu nói: “Cô có biết vì sao chiếm vị trí triển lãm của các người không? Cô có biết vì sao không cho các người dự thi không? Đó là vì người của trung tâm triển lãm muốn bảo vệ tác phẩm của các người, muốn bảo. ng Thẩm biết không? Bọn họ cảm thấy tác phẩm này của tôi đã là hạng nhất, sợ ông Thẩm của thành phố Giang thua, cho nên không dám cho ông Thẩm ra sân, không dám cho các người dự thi! Nếu lấy được hạng hai, chẳng phải sẽ làm mất mặt thành phố Giang các người sao?”
“Tôi không hiểu?” Bùi Nhược lạnh lùng nói: “Đại sư Lỗ, ông cảm thấy mình hiểu biết lắm sao? Được thôi… Ông cụ Thẩm, ông có sợ mình lấy được hạng hai sẽ mất mặt không?”
Dứt lời, chị ta nhìn về phía ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm hơi sửng sốt, mặt hơi đỏ lên.
Lúc này, người trong trung tâm triển lãm mới phát hiện ông cụ Thẩm lại đến đây? Còn đăng ký dự thi, kết quả lại bị người ta không cho thi?
Vô số ánh mắt dời khỏi Bùi Nhược, nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ Thẩm đến đây?
Đến đây từ lúc nào? Ở cả giới chạm ngọc, ông cụ Thẩm cũng đứng số một số hai, lại không ngờ rằng ông cụ đến triển lãm ngọc lần này mà không ai biết.
Ông cụ Thẩm đỏ mặt, tỏ vẻ giận dữ: “Tôi không sợ! Nếu đã đến thì phải so cao thấp, sao họ Thẩm tôi lại có thể sợ hãi chứ?”
“Được!” Bùi Nhược lớn tiếng nói.
“Ông Thẩm, ông muốn làm gì?” Lý Sở Bách giận dữ.
“Ông Thẩm, có phải ông quá đề cao mình rồi không?”
Lâm Lập Quốc đứng lên chỉ vào ông cụ: “Không cho ông thi là vì sợ ông mất mặt, mất mặt giới chạm ngọc nam phái, ông lại còn không biết tốt xấu!”
“Trước giờ ông già này chưa từng biết tốt xấu!” Ông cụ Thẩm lớn tiếng đáp lại.
“Ông Thẩm, chuyện lần này là quyết định của tôi… Ông đừng khiến tôi khó xử!” Lý Sở Bách hờ hững nói.
Đại sư Lỗ cười lạnh: “Ông Thẩm, cho dù ông đến đây thì có thể làm gì? Tôi cảm thấy ông vẫn nên ngoan ngoãn trốn trong góc nhìn tôi nhận thưởng là được rồi, tránh làm hỏng danh tiếng của mình!”
“Đúng thế, chúng tôi là hạng nhất, không ai giành được đâu..” Lâm Lập Quốc lạnh lùng châm chọc.
“Ông Thẩm, chuyện này coi như xong, cho dù các người tham gia triển lãm, hy vọng cũng không lớn lắm!” Lý Sở Bách cũng nói.
“Xong chuyện? Dựa vào cái gì chứ?” Bùi Nhược đứng dậy, lạnh lùng nói: “Các người dựa vào cái gì cho rằng Lỗ Chí Cường đứng đầu? Các người xem tác phẩm của ông cụ Thẩm rồi à? Có phải các người quá thiên vị rồi không?”
Lý Sở Bách sửng sốt, giận dữ: “Ông Thẩm, ông thật sự cho rằng mình có thể đứng đầu à?”
“Xem rồi mới biết được!” Ông Thẩm cũng tức giận.
“Xem hay không xem có gì khác nhau chứ?” Lỗ Chí Cường cười lạnh: “Ở trước tác phẩm của tôi, họ Thẩm ông ta còn có khả năng chống lại ư?”
“Vậy thì chưa chắc!” Bùi Nhược ngẩng đầu: “Ông Thẩm, nếu ông không sợ thì lấy tác phẩm của mình ra, cho mọi người xem thử…”
“Được, vậy không được hạng nhất cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người!” Lý Sở Bách phẫn nộ khoát tay.
“Yên tâm, cho dù họ Thẩm tôi không giành được hạng nhất cũng là tôi không có bản lĩnh, chắc chắn sẽ không trách ai khác!” Ông cụ Thẩm nghiến răng, xoay người lấy một cái hộp từ bên trong vị trí triển lãm ra, cẩn thận đi lên sân khấu.
‘Vô số ánh mắt đều nhìn vào cái hộp tinh xảo của ông cụ.
Ông cụ Thẩm hít một hơi thật sâu, mở hộp gỗ sáu cạnh ra, lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt ở đây.
“Trời ạ… Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế?”
“Đây… đây là gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.