“Sao… sao có thể? Thứ này chạm trổ ra bằng cách nào thế?”
“Đúng vậy, thứ này thật nghệ thuật”
Sau khi hộp được mở ra để lộ tác phẩm của ông cụ Thẩm, tác phẩm rất rực rỡ, mang một màu xanh biếc.
Lắc ước khilbường Ân mời Ống cÊhanếếo Wabạc ° biệt chọn từ nguyên liệu đến kỹ thuật cho ông cụ, đều sử dụng cái tốt nhất. Anh không thiếu chút tiền đó, cái muốn là kỷ niệm lần tỏ tình trước đây.
Trên tác phẩm là một quán cơm Tây nửa mở.
Đồ đạc bên trong quán cơm Tây đều chạm trổ cực kỳ tỉ mỉ, cho dù là bàn ghế hay nhân vật xung quanh đều được làm giống như đúc.
Trên sân khấu giữa quán cơm Tây này không có một bóng người, nhưng dưới sân khấu lại có hai bóng người đang đứng.
Một người trong đó là cô gái mặc váy dài trắng men, khiến cô gái nhìn như tiên nữ hạ phàm vậy, trên khuôn mặt của cô gái còn mang theo nước mát, nhìn kỹ có thể.
phát hiện cô gái này không phải đang đau lòng, mà là đang vui đến bật khóc. Trước người cô gái là bóng dáng của một chàng trai, hai tay anh nâng gò má cô gái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nếu chỉ như thế cũng không nhìn ra được chỗ xuất sắc, mà là vì chất men màu trắng trên đỉnh đầu hai người rất mỏng, có lẽ là sử dụng nguyên lý gương lõm, đúng lúc hội tụ thành một chùm sáng chiếu lên hai người. Chất men còn lại chiếu xuống từng điểm nhỏ tựa như cánh hoa vậy. Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703994/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.