Chương trước
Chương sau
Lâm Lập Quốc đột nhiên nở nụ cười, kiêu ngạo nói: “Có vài thứ em không biết, anh cũng không trách em, dù sao có lẽ cái giới của em không nhạy tin tức lắm! Nếu em nói trước với anh có cần phải như vậy sao? Ai bảo em cứ mang cái dáng vẻ đại tiểu thư không thèm liên lạc với ai chứ?”
“tÿlập Quốc!” Bùi Nhược gin đÖNnghớ ông ) Lâm Lập Quốc chậm chọc một tiếng, lắc đầu: “Có nói em cũng không hiểu!”
Bùi Nhược lạnh mặt.
“Nói với cô ta cũng không sao!” Đại sư Lỗ lên tiếng, nhìn Bùi Nhược một cái, cười kỳ lạ nói: “Có vài chuyện cho dù bây giờ không nhắc tới, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi!”
“Bớt ra vẻ quái gở ở đây đi!” Bùi Nhược ngẩng đầu đi về phía bục chủ trì “Bùi Nhược, tuy anh và em là bạn, nhưng cũng xin em tôn trọng người của bên anh! Đại sư Lỗ là bậc thầy chạm ngọc số một số hai cả nước, như một ngôi sao sáng trong giới chạm ngọc! Nếu em cứ mang thái độ này, anh cảm thấy đại sư Lỗ không cho các em dự thi thật sự là một quyết định cực kỳ chính xác!” Lâm Lập Quốc cười lạnh.
“Thừa nhận rồi hả?” Bùi Nhược châm chọc nhìn anh ta.
Lâm Lập Quốc kiêu căng nói: “Thừa nhận thì sao chứ?
Nói thật cho em biết, đại sư Lỗ đến tham gia buổi triển lãm lần này cũng chỉ là hạ mình mà thôi! Trên đại hội chạm ngọc cả nước mấy ngày trước, đại sư Lỗ đã nhận được giải quán quân cả nước nhờ vào Lá Rụng Bồ Đề của mình đấy! Em cho rằng quán quân cả nước sẽ để ý một buổi triển lãm ở nơi như thành phố Giang sao?”
Sắc mặt Bùi Nhược trở nên nặng nề.
“Còn nữa, em không biết thù oán của chạm ngọc nam phái và chạm ngọc bắc phải đúng không?” Lâm Lập.
Quốc nghiêng mắt nhìn chị ta, lắc đầu nói: “Bùi Nhược, anh biết tâm trạng của em, cũng biết Đường Ân kia là cậu chủ nhà giàu, em muốn ở lại bên cạnh cậu ta, giúp cậu ta làm chút chuyện… Nhưng có vài chuyện thật sự không phải em có thể tham gia vào! Hơn nữa anh khuyên em một câu, cậu ấm thế này cho dù có tiền cũng chẳng thể làm gì được? Cũng không phải cậu ta tự cố gắng kiếm được, có thể chứng minh cậu ta rất xuất sắc sao? Em đi theo cậu ta thật sự có thể trở nên nổi bật à?
Anh thấy chưa chắc đâu?”
Bùi Nhược lạnh lùng nhìn anh ta, chán ghét nói: “Anh thật sự khiến tôi khinh thường…”
“Bùi Nhược, đã lúc nào rồi mà em còn nói ra lời như vậy?” Lâm Lập Quốc lắc đầu, thở dài, sửa sang lại quần áo trên người: “Có lẽ em cũng biết quan hệ của anh và Đồng Quân Hựu rất tốt, nếu bây giờ em đến bên anh làm, anh có thể suy nghĩ việc tăng lương cho em..”
Bùi Nhược xoay người đi ngay, không thèm nhìn anh ta thêm một cái nào nữa.
Lâm Lập Quốc nhìn bóng lưng chị ta rời, ánh mắt âm u: “Em giống hệt như anh trai em vậy, khiến người ta cảm thấy chán ghét.”
Đại sư Lỗ cười ha hả, lắc đầu im lặng.
Bùi Nhược trở về vị trí triển lãm của mình, sắc mặt vân rất khó coi.
Ông cụ Thẩm thở dài: “Tôi cũng không biết Lỗ Chí Cường sẽ đến, nếu biết, có lẽ sẽ không tới tham gia buổi triển lãm này đâu!”
“Ông Thẩm, ông sợ ông ta à?” Bùi Nhược nhíu mày.
“Sao tôi có thể sợ ông ta được?” Ông cụ Thẩm ưỡn lc mặt giận dữ: “Chạm ngọc nam phái của tôi để lết ý cảnh, chạm ngọc bắc phái thì để ý hào hùng khí thế, giữa hai phái có sự khác biệt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể áp đảo đối phương!”
Nét mặt Bùi Nhược thay đổi.
“Đáng tiếc lần này chúng ta tới không đúng lúc, khoảng thời gian trước Lỗ Chí Cường kia giành được hạng nhất trên đại hội triển lãm ngọc cả nước, đương nhiên bên tổ chức sẽ thiên vị ông ta hơn!” Ông cụ Thẩm thở dài: “Thật tiếc quá! Nếu không, tôi tin chắc lần này có thể chiến thắng!”
“Ông có lòng tin là được rồi!” Bùi Nhược gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo.
Với tiệm đồ ngọc của Đường Ân, buổi triển lãm đồ ngọc lần này tuyệt đối không thể có sai lầm gì được, một khi xuất hiện vấn đề, chẳng khác nào ra trận chưa thắng đã chết trước cả, sau này tiệm đồ ngọc sẽ bị Lâm Lập Quốc đè lên đầu.
“Các bạn thân mến, cảm ơn mọi người đã đến đây! Triển lãm ngọc lần này được tổ chức thành công dưới sự chung sức hợp tác của Hiệp hội đồ ngọc! Lần này chúng †a không chỉ triển lãm đồ ngọc, còn muốn triển lãm cả truyền thống văn hoá của Trung Quốc chúng ta nữa!”
MC tươi cười bước lên sân khấu, sau đó cầm micro, vừa cười vừa nói: “Trên cơ bản, người có thể tham gia đại hội lần này đều là tiệm đồ ngọc lớn của thành phố Giang chúng ta, đều là các tác phẩm xuất sắc nhất của thành phố Giang! Nếu là tác phẩm xuất sắc, đương nhiên sẽ chia ra cao thấp thắng thua, chia ra thứ tự…”
Dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay.
Triển lãm đồ ngọc vốn là như thế, là cơ hội để tiệm đồ ngọc thể hiện mình, cũng là sân khấu thể hiện bản thân của các bậc thầy chạm ngọc. Nếu lần này có thể được xếp hạng, chẳng những có thể khiến địa vị của sư phụ chạm ngọc được nâng cao, còn có thể mang lại danh tiếng không nhỏ cho các tiệm đồ ngọc lớn.
Lúc trước ông cụ Thẩm cũng nhìn trúng điều này, muốn giành hạng giúp Đường Ân trên buổi triển lãm, còn có thể mở ra thị trường ở thành phố Giang. Chỉ không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như thế.
“Sau đây, tôi sẽ công bố xếp hạng của triển lãm đồ ngọc lần này!” MC cầm tấm thẻ trong tay, cười nói: “Trải qua mấy vòng thi đấu, được hạng ba trong triển lãm đồ ngọc lần này là… tác phẩm của Châu báu Lưu Đại Phú: Gia Đình Giàu CóI”
Ào ào…
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên dưới sân khấu.
Trên màn hình lớn của buổi triển làm hiện lên ảnh chụp của “Gia Đình Giàu Có” với các góc chụp xinh đẹp.
Đây cũng là tác phẩm của sư phụ chạm ngọc nổi tiếng ở thành phố Giang, tuy danh tiếng chỉ tàm tạm, nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ trong ngành.
Ánh mắt mọi người bị tác phẩm này hấp dẫn, đều phát ra tiếng khen ngợi.
Đây thật sự là một tác phẩm tốt hiếm có, có thể nhìn ra bên tổ chức cũng xem như công bằng.
“Được hạng hai là tác phẩm của Liễu Tuệ Phúc, Nước.
Chảy Qua Cầu…”
Tiếng võ tay ào ào lại vang lên, trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp của Nước Chảy Qua Cầu.
Theo lời của ông cụ Thẩm, đây là chạm ngọc nam phái thuần tuý nhất, cả tác phẩm đều làm bằng ngọc bích, chỉ nhìn ảnh đã như có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tác phẩm này đã phát huy ý cảnh và chỉ tiết đến cực hạn, cho dù là ông cụ Thẩm cũng phải gật nhẹ đầu, tỏ vẻ tán thưởng.
“Tiếp theo chính là khoảnh khắc kích động lòng người nhất!” MC chợt khựng lại, nhìn thấy bầu không khí trở nên căng thẳng mới cười nói: “Được hạng nhất của buổi triển lãm lần này là… Lá Rụng Bồ Đề của đại sư Lỗ Chí Cường chạm trổ cho Châu báu Đầu tư…”
Dứt lời, tiếng võ tay lại vang lên, lần này thật sự xôn xao như sấm dậy.
“Thật ngại quá, tôi cắt ngang một chút!” Bùi Nhược đột nhiên đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi cảm thấy tác phẩm này hoàn toàn không xứng được hạng nhất…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.