Chương trước
Chương sau
“Được, tôi đi làm ngay!” Thư ký Tề gật đầu.
Đồng Quân Hựu cũng gật đầu, nở nụ cười lạnh: “Ngông.
cưồng như thế… Đường Ân à Đường Ân, tôi còn cho rằng cậu có thể kiên nhẫn một chút, ít nhất sẽ không để lộ dấu vết trong năm nay, ai ngờ cậu lại gấp gáp như thế?
Cái này cũng không thể trách chú Đồng được đâu..”
Dứt lời, ông ta cười khúc khích, quay đầu nhìn hợp đồng của Rodin.
Trongthôn Hoàng Dương, Đường Ân vãn chưa biết Đồng.
Quân Hựu muốn ra tay với mình, anh tát đến Trương Dĩnh ngã xuống đất, đưa tay giật lấy điện thoại của Kỷ Du Du.
“Điện thoại xài tốt không?” Anh nghiêng đầu, lạnh lùng.
nhìn cô ta.
Trương Dĩnh sợ tới mức run rẩy, gò má sưng to.
“Ông đây đang hỏi cô đó! Cô thích xài, vậy cứ xài trên người cô nhé!” Đường Ân cầm lấy điện thoại đập thẳng lên đầu cô ta, làm nứt ra một vết thương dài hơn hai tấc.
“A..” Trương Dĩnh ôm đầu lăn lộn.
Người trong trạch viện đều sợ đến câm như hến, còn không dám thở mạnh. Ai cũng không ngờ Đường Ân lại tàn nhẫn như thế.
Lúc này, có người đi tới bên cạnh anh nhỏ giọng nói gì đó.
Đường Ân gật đầu, nhìn sang Lý Thành Hồng.
Bà ta sợ tới run lên, tái hết cả mặt.
“Bà dùng roi mây đánh Du Du chín mươi ba vết… Bà đánh một roi, tôi sẽ trả lại bà mười roi, bà thấy sao?” Anh nghiêng đầu.
“Đừng..“Sắc mặt Lý Thành Hồng thay đổi.
“Yên tâm, không phải một mình bà chịu, mà là cả nhà bà chịu..” Đường Ân cười u ám, rút một cái roi mây ra quất lên người Trương Liên.
“Trương Liên, con tôi!” Lý Thành Hồng khóc rống lên, muốn kéo lấy Trương Liên, nhưng thoáng cái Đường Ân đã đánh rách cả quần áo của cậu ta, roi mây xen lẫn nội kình đánh xuống làm máu bản ra.
Da tróc thịt bong!
Chỉ một cái đã khiến Trương Liên năm xuống đất không ngừng khóc kêu.
“Gon tôi!” Lý Thành Hồng gào khóc.
Đường Ân nâng cổ tay lên, lại đánh một roi lên người cậu ta.
“Cái đồ ác ma này, cậu đúng là đáng chết..” Lý Thành.
Hồng lớn tiếng khóc rống, bụng đau đớn khiến bà ta hoàn toàn không đứng dậy được.
Đường Ân đạp lên người bà ta khi nãy quá độc ác, chỉ sợ đã đá vỡ cả nội tạng luôn rồi.
Chát…
Roi mây lại quất xuống.
Bỏ qua cho tôi đi, tôi không làm gì cả mà..” Trương.
Liên kêu thảm, đau đến gào khóc.
Người trong trạch viện sợ tới không nói một lời, có kẻ nhát gan còn tiểu ra quần.
Lý Ngạn Lâm bị đánh chết tươi, Trương Dĩnh cũng không biết sống chết, lúc này Lý Thành Hồng cũng bị thương nặng, mà Trương Liên còn đang chịu khổ trong địa ngục.
nữat Đường Ân u ám quét nhìn một vòng xung quanh, sau đó roi mây lại đánh xuống.
Chát chát chát…
Sau khi đánh xuống mười mấy roi, Trương Liên đã thở không nổi, cho dù có sống cũng chẳng có chỗ nào lành lặn.
Ác mat Đây đúng là ác mat!
Ngay cả những người được Đường Ân dẫn đến cũng cảm thấy nổi da gà.
Đường Ân cất roi mây đi, đưa mắt nhìn về phía Trương Hán.
Trương Hán quỳ phịch xuống đất: “Tôi… tôi là dượng của Kỷ Du Du, tôi nuôi nó lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cậu bỏ qua cho tôi đi!”
“Dượng? Dượng ra tay với cháu ngoại hả?” Đường Ân lạnh lùng hỏi.
Trương Hán nhũn người ra, biết mình xong đời rồi!
Chọc phải một tên Diêm Vương rồi!
Sớm biết thế, lúc trước cho dù ông ta to gan đến mức nào cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Chát… Đường Ân đánh một roi lên người Trương Hán.
Trên người ông ta máu thịt lẫn lộn, bắt đầu gào khóc kêu to.
Anh tiến lên đạp một cước vào ngực ông ta, sau đó lấy dao găm trong tay ném về phía đũng quần của ông ta.
“A..“ Trương Hán tru lên chói tai, cảm thấy đũng quần đau đến khó chịu, ánh mắt cũng mất đi tiêu cự.
“Nếu không trông coi được còn giữ nó lại làm gì?”
Đường Ân nâng tay lên đưa mắt nhìn về một phía, roi mây trong tay lại giơ lên: “Đánh! Không được bỏ qua cho một ai ở đây hết, đánh cho tôi…”
Dứt lời, mọi người bắt đầu xông lên.
Địa chủ Lý ngẩng đầu, nước mắt rơi ào ào, ông ta biết chắc chắn hôm nay khó tránh khỏi cái chết. Dứt khoát dùng hết sức lực đụng đầu vào vách tường.
Bịch một tiếng, máu tươi chảy xuống.
Địa chủ Lý đâm đầu chết ngay trong trạch viện, ánh mắt lúc sắp chết vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm Đường Ân.
Anh lạnh lùng nhìn cảnh này, vẻ mặt thờ ơ.
Những người này, đều đáng chết!
“Cảnh sát đến chưa?” Đường Ân cầm roi mây trong tay đưa cho một người gần nhất.
“Đang trên đường đến ạ!”
Anh gật đầu, xoay người lên xe, trong trạch viện vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Những người dân tham gia này đều bị Đường Ân bao vây ở đây không sót một ai.
Cả nhà Lý Thành Hồng thấy anh đi rồi mới gào khóc ôm lấy nhau, nhưng tuy Đường Ân lên xe rời khỏi, số phận của bọn họ vẫn không thay đổi.
Roi mây kia nằm trong tay người khác, đương nhiên phải đánh xong số roi còn thiếu.
Trên xe, Đường Ân nắm cổ tay Kỷ Du Du, cảm thấy rất đau lòng.
Tuy cô đã được sơ cứu, nhưng vết thương trên người vẫn còn đó, nhìn thấy anh lên xe, môi khẽ nhúc nhích: “Đường Ân..”
“Yên tâm đi!” Đường Ân thở dài: “Anh nghe theo lời em không giết bọn họ, còn chuyện sau này thế nào, anh cũng không dám chắc!”
Kỷ Du Du nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt buồn bã: “Dù sao bọn họ cũng nuôi em đến lớn..”
Anh không nói gì cả, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, các nhà truyền thông lớn trong thành phố Giang bắt đầu lần lượt đưa tin một chuyện.
Liên quan đến một cậu chủ nhà giàu ra tay đánh người ở thôn Hoàng Dương bên ngoài thành phố Giang, bức ảnh về một người trong đó bị đá chết xuất hiện rõ ràng trên các trang báo lớn.
Cậu chủ nhà giàu này đương nhiên là Đường Ân, mà người bị đá chết, chính là Lý Ngạn Lâm.
Dân chúng của thành phố Giang và một vài dân mạng ậ ị ic biệt là khi nhìn thấy một cước kia của anh, khiến dư luận hoàn toàn bùng nổ.
“Cuối cùng tên này là ai? Sao lại to gan thế?”
“Bắt anh ta bắn chết đi, người như thế có chết một trăm lần cũng ít!”
“Giết anh ta đi… Phải giết chết anh tai”
“Cảnh sát nhất định phải bắt anh ta, giết chết anh ta, người như thế không nên sống trên cuộc đời này!”
Dư luận trên mạng và người dân thành phố Giang đều rất phân nộ.
Đường Ân vẫn chưa biết những chuyện này, chỉ lo tăng tốc đến bệnh viện thành phố Giang bằng tốc độ nhanh nhất.
Những người này bị thương quá nặng, nếu chữa trị trễ, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện thế nào.
Trên các đường lớn ở thành phố Giang đã bắt đầu điều động cảnh sát.
Cậu chủ nhà giàu đánh chết người, tình hình thế này rất hiếm gặp, hơn nữa ảnh hưởng cũng quá mức ác liệt, đã tạo thành một cơn gió lốc ở thành phố Giang rồi.
Một hàng xe thật dài đỗ ở lối vào thành phố Giang.
Thư ký Tề bước xuống từ bên trong nhìn các cảnh sát xung quanh, vội vàng cười đi tới: “Đội trưởng. ô không ngờ lần này lại là anh dẫn đội? Như thế chúng tôi cũng yên tâm hơn!”
“Vấn đề nghiêm trọng, tôi không thể không ra mặt!” Đội trưởng Đỗ lạnh lùng nói.
Thư ký Tề gật đầu, cười nhẹ: “Đúng vậy, chuyện này thật sự quá nghiêm trọng. Xem ảnh chụp đó đúng là khủng khiếp, nếu không cho người dân một lời giải thích, tôi cũng cảm thấy không qua được! Đội trưởng Đỗ, theo tôi được biết người lần này rất khó giải quyết, không biết anh có áp lực không?”
Đỗ Hải Tân hơi sửng sốt, kiêu ngạo nói: “Tôi không quan †âm đó là ai, chỉ cần dám làm xẵng làm bậy, chắc chản không thể trốn khỏi sự trừng trị của đội cảnh sát chúng tôi!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Thư ký Tê cười, đưa mắt nhìn về xa xa, thấy một đoàn xe đang chạy tới từ phía xa.
Đến rồi! Đường Ân à Đường Ân! Lần này tôi xem cậu còn chạy kiểu gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.