“Vâng!” Trương Lan kích động trả lời, ngẩng đầu tức giận nhìn Trương Cường đang tái mặt.
Sắc mặt Trương Cường cực kỳ khó coi, người như nhữn ra: “Cô họ…” Trương Lan vung tay, chát một tiếng, cho anh ta một bạt tai trước mặt mọi người.
Tuy Trương Cường là cậu chủ của Thiên Tứ Viên, nhưng địa vị của Trương Lán ở Thiên Tứ Viên rất cao, có thể nói là gần bằng Trương Hàn Trung. Mặc dù bây giờ đánh Trương Cường, bà ta cũng không có gì phải băn khoăn.
“Đều là chuyện tốt mà cháu làm đấy!” Trương Lan nghiến răng, gần như là rống lên: “Rốt cuộc là sao?” “Cháu…” Trương Cường ấp úng một lúc lâu, không thể nói ra được lý do.
“Nếu cháu không muốn nói thì tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, chuyện của Thiên Tứ Viên tự cháu đi giải quyết, đừng đến làm phiền tôi!” Trương Lan tháo thẻ công tác xuống, ném vào tay Trương Cường.
“Cháu… cháu cướp bạn gái của cậu ta, có chút xích mích..” Anh ta gần như sắp khóc đến nơi.
“Cháu lại còn cướp bạn gái của người †a?” Trương Lan quát to, căm tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ về phía Nguyễn Thấm, khó chịu hỏi: “Là thứ này hả?” “Là cô ấy!” Trương Cường cúi đầu.
Trái tim bà ta điên cuồng đập nhanh: “Vì thứ này mà cháu đắc tội khách quý của nhà họ Mạnh? Trong đầu cháu nghĩ gì thế?” Trương Cường cúi đầu không dám nói một câu, Nguyễn Thấm đứng một bên run rẩy, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Thứ? Thì ra trong mắt những người này, cô ta chỉ là một thứ gì đó? “Dẫn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703843/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.