“ Trần lão y, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mã Cố hỏi.
Trần lão y suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Quay lại thôi, trở về Vân Châu rồi tìm con đường khác.”
Nếu chỉ có ông và Lục Thanh, Trần lão y có lẽ sẽ chọn bỏ xe ngựa để đi bộ.
Dù sao thì cả thầy lẫn trò đều là võ giả bất phàm, dùng thân pháp chắc chắn sẽ nhanh hơn xe ngựa rất nhiều.
Thế nhưng có Tiểu Nhan và Ngụy Tử An đi cùng, như vậy lại không được.
Nên bọn họ chỉ có thể quay đầu, tìm đường vòng khác.
“Được, ta hiểu rồi.”
Mã Cố gật đầu, chuẩn bị xoay xe lại.
“Sư phụ, khoan hãy vội quay về, để con xem có thể tìm được biện pháp hay không.”
Lúc này, Lục Thanh cất tiếng.
“A Thanh, con có cách sao?” Trần lão y kinh ngạc nhìn sang.
“Con chỉ mới có chút ý tưởng. Hãy tìm một nơi gần đây nghỉ lại một ngày, chờ xem phương pháp của con có khả thi hay không.
Nếu được, dù tiếp tục tiến lên phía trước hay quay lại tìm đường khác, tốc độ của chúng ta đều có thể tăng lên rất nhiều.”
Lục Thanh không nói hết.
Nhưng Trần lão y hiểu rất rõ tính khí của đồ đệ, biết rằng lời như vậy nghĩa là nó đã có phần chắc chắn.
Không do dự, ông gật đầu: “Được, vậy làm theo ý con, hôm nay nghỉ tại đây.”
Cũng vừa đúng lúc trời đã về chiều, nhiều nhất chỉ hơn một canh nữa là đến hoàng hôn.
Hôm nay nghỉ sớm cũng tốt.
Lục Thanh và mọi người hợp lực nhấc bánh xe lên khỏi hố, lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/5037453/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.