Thấy mỡ trên phiến đá đã sôi, Lục Thanh cẩn thận gắp từng con cá nhỏ đặt lên, bắt đầu chiên chậm rãi.
Thực ra, nếu thêm một chút muối vào mỡ trước khi chiên thì cá sẽ không bị dính đá, nhưng hắn nhận ra muối mà bác hàng xóm mang sang là muối hạt to, không hợp để rắc trực tiếp khi chiên.
Vì thế, hắn chỉ đành chú tâm canh lửa, để cá chín từ từ.
Mùi thơm dần lan khắp gian bếp, khiến Tiểu Nhan, người vừa ăn xong miếng bánh, bị hấp dẫn mà chạy đến ngồi xổm bên cạnh, mắt dán chặt vào phiến đá.
Thấy dáng vẻ háo hức ấy, Lục Thanh khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên chút xót xa.
Hắn đưa tay xoa mái tóc khô vàng của em:
“Đợi thêm chút nữa nhé, sắp được ăn rồi.”
“Dạ!” – Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt long lanh.
“Anh ơi, cá thơm quá…”
“Nếu thấy thơm thì lát nữa ăn thật nhiều nhé. Hôm nay anh câu được kha khá, đủ để Tiểu Nhan ăn no luôn.”
Khi nồi cơm trong nồi đất chín tới, cá trên phiến đá cũng vừa vàng giòn.
Lục Thanh gắp ra, cho vào tô, rồi rưới thêm ít nước muối pha loãng lên trên.
Vậy là món cá chiên muối đơn giản đã hoàn thành.
---
Hắn xới cơm ra hai bát, đặt lên bàn:
“Tiểu Nhan, đến ăn nào.”
“Dạ, em tới liền, anh.” – Cô bé đã ngồi sẵn trên ghế, hai mắt sáng rỡ.
Lục Thanh kê thêm chiếc ghế nhỏ, nhấc em lên ngồi cho vừa tầm bàn, rồi gắp mấy con cá nhỏ ít xương bỏ vào bát cô bé.
“Ăn đi, đồ háu ăn nhỏ. Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818197/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.