Sau khi Lục Thanh trở về nhà, thấy đám nhóc con đang nhìn mình với ánh mắt háo hức, hắn không chần chừ mà bắt đầu chia cá ngay.
Hắn hái hai tàu lá chuối sau sân, rửa sạch rồi xé thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó, hắn chia cho mỗi đứa một phần cá — chừng nửa cân trở lại, không nhiều nhưng cũng đủ khiến chúng vui mừng khôn xiết.
Nhận được cá, bọn nhỏ như thể vừa nhặt được báu vật, ùa chạy về nhà trong tiếng cười hớn hở.
Thấy Lục Thanh đã chia xong, vài người dân làng tò mò tiến lại gần.
“Lục Thanh, con câu kiểu gì mà được nhiều thế? Mới một buổi đã đầy cả thùng rồi à?”
“Chắc là may thôi ạ,” hắn cười hiền. “Có lẽ mồi câu hôm nay hợp khẩu vị cá nên dễ dính.”
“Mồi gì vậy?”
“Giun đất bình thường ngoài ruộng thôi.”
Lục Thanh không giấu giếm, nói thẳng.
Dù có giấu thì trong làng cũng sớm biết — đám nhóc con đi theo đã nhìn thấy hết.
Chi bằng nói trước cho rõ, tránh bị người khác nghĩ mình keo kiệt.
“Giun đất á? Dùng giun đất câu được cá sao?” – mấy người kinh ngạc.
“Tất nhiên, cá thích lắm.” – Lục Thanh mỉm cười đáp.
Hắn chẳng thấy lạ khi người trong làng không biết điều đó.
Từ ký ức của nguyên chủ, hắn nhận ra nơi này rất giống Trung Hoa cổ đại,
đời sống phong kiến, giao thông khó khăn, tin tức hiếm hoi.
Dân làng quen sống cẩn trọng, ít khi dám thử những điều mới lạ.
Thứ vốn là kiến thức phổ thông ở nơi này, có khi lại thành chuyện lạ ở nơi khác.
Thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818196/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.