Lục Thanh, theo sau là một nhóm nhóc con háo hức, cùng nhau đi đến bờ sông ngoài rìa làng.
Dòng sông này không lớn, chỗ rộng nhất chỉ khoảng mười mét.
Tuy không rộng, nhưng nước khá sâu — chỗ sâu nhất có thể ngập đầu người — nên người lớn trong làng luôn cấm bọn trẻ ra sông nghịch nước.
Tất nhiên, Lục Thanh cũng không dại gì mà phớt lờ lời dặn đó.
Vừa tới bờ sông, hắn nghiêm giọng nhắc bọn trẻ đi theo:
“Các em không được lại gần mép sông, càng không được xuống nước, hiểu chưa?”
Dáng người hắn tuy gầy gò, nhưng tuổi thật đã khoảng mười bốn, mười lăm, trong mắt bọn nhỏ trông chẳng khác gì người lớn.
Thế nên vừa nghe hắn nói, đám nhóc liền ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, bọn em hiểu rồi, anh Lục Thanh!”
Thấy bọn trẻ đã nghe lời, hắn quay sang dặn cô bé Tiểu Nhan:
“Tiểu Nhan, em cũng phải ngoan, đừng lại gần bờ sông. Em đứng ở đây trông cái thùng giúp anh, đừng để cá thoát ra, được chứ?”
“Dạ~” – cô bé đáp ngoan ngoãn, rồi hỏi tiếp:
“Vậy khi nào anh bắt đầu câu?”
“Đừng nôn nóng, anh còn phải chọn chỗ đã. Câu cá đâu thể chọn bừa mà được.”
Đó là kinh nghiệm quý giá mà Lục Thanh đúc kết từ kiếp trước.
Muốn câu được cá, không chỉ cần mồi tốt hay tay khéo, mà còn phải chọn đúng chỗ.
Mồi, phao, cách buộc dây – tất cả đều quan trọng, nhưng chọn điểm câu mới là bước quyết định nhất.
Nếu chọn sai, dưới nước chẳng có cá, thì dù kỹ thuật có cao đến đâu cũng uổng công ngồi cả buổi.
Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818194/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.