“Anh ơi, cái này là gì vậy?”
Cô bé Tiểu Nhan nãy giờ vẫn ngồi yên quan sát, thấy Lục Thanh bận rộn suốt một lúc lâu, đến khi hắn hoàn thành thì tò mò hỏi.
“Cái này gọi là cần câu, dùng để câu cá.” – Lục Thanh cười, vung nhẹ cây tre trong tay – “Hôm nay có được cái ăn hay không đều trông vào nó.”
Hắn thử vung vài lần, cảm giác tay khá ổn, liền gật đầu hài lòng.
Ở kiếp trước, hắn vốn là người mê câu cá, đôi khi còn tự làm cần câu để giải khuây.
Không ngờ hôm nay kỹ năng ấy lại phát huy tác dụng ở thế giới này.
Đôi mắt cô bé lập tức sáng rực:
“Anh biết câu cá thật sao?”
“Chưa chắc đâu, phải thử mới biết. Nếu bắt được, tối nay ta có canh cá để uống.”
“Canh cá…” – vừa nghe đến hai chữ đó, cô bé như mơ màng tưởng tượng, nước miếng suýt chảy ra.
“Vậy mau đi thôi anh, em muốn ăn cá!”
Lục Thanh bật cười:
“Khoan đã, còn phải chuẩn bị mồi câu.”
Mồi không khó tìm. Hắn ra góc sân, nơi đất ẩm và tơi xốp, đào vài nhát đã thấy thứ cần thiết:
[Giun đất đỏ – sinh vật giúp đất tơi xốp, dường như cũng có thể dùng làm thuốc.]
Bỏ qua dòng thông tin kỳ quái ấy, Lục Thanh nhặt giun bỏ vào ống tre.
Hắn đâu biết y thuật, nên mấy con này chỉ để làm mồi chứ chẳng định dùng làm thuốc.
Bịt kín đầu ống tre, chừa một lỗ nhỏ cho thông khí, hắn khoác cần câu lên vai, tay cầm thùng gỗ cũ. Hai anh em cùng nhau rảo bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818193/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.