Hiện giờ đã là buổi tối.
Lúc này trong nhà đang ăn chính là canh dê từ hôm qua.
Hứa Ninh không có kể lại chuyện hôm nay đi nhổ Lương Khô Thảo.
Sau bữa ăn.
Hứa Liên thu dọn bát đũa, Đào Vân Xuyên giữ Hứa Ninh lại, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi khi đến ngày lẻ, đệ đừng lên núi hái thuốc."
"Sao vậy?"
Hứa Ninh không hiểu.
Đào Vân Xuyên nói với Hứa Ninh: "Ta đã giao cho thôn trang năm lượng bạc, đệ hãy đi tập huấn đi."
Hứa Ninh lập tức có chút nằm mộng.
Đi tập huấn?
Hứa Ninh có chút dở khóc dở cười.
Liệt Phong đao pháp của mình đã đại thành, cần gì phải đi tập luyện.
Thấy Hứa Ninh không có trực tiếp đáp ứng, Đào Vân Xuyên còn tưởng rằng Hứa Ninh tiếc bạc: "Đệ không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, trong nhà đã có một trăm lượng làm áp đáy hòm, áp lực giảm đi rất nhiều. Đệ hãy mượn cơ hội này, mà luyện võ cho tốt."
Đào Vân Xuyên lời nói thấm thía: "Lúc ta còn trẻ từng lên núi hái thuốc gặp phải thú dữ, mặc dù chạy thoát, nhưng thân thể tàn phế, không có tư cách luyện võ, không có cách nào trở nên nổi bật. Đệ còn trẻ trước mắt điều kiện cho phép, không nên từ bỏ cơ hội này."
"Đệ..."
Hứa Ninh cảm thấy mình thực sự không cần thiết phải lãng phí thời gian này.
"Tỷ phu, kỳ thật đệ luyện đao pháp rất tốt."
Hứa Ninh suy nghĩ một chút, mở miệng nói ra.
Đào Vân Xuyên nghe vậy, lắc đầu cười một tiếng: "Đừng gạt ta, tháng trước đệ cũng bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-vo-hoc-bang/1766003/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.