Phó Yểu dường như không hề bất ngờ trước việc nó đột nhiên quay về, hạc giấy cảm thấy gió núi xung quanh hoàn toàn biến mất, thoải mái hạ xuống trên tay Phó Yểu.
“Ngươi muốn nói gì?” Phó Yểu hỏi.
“Tại sao ngươi lại biết ta có chuyện muốn nói?” Hoàng Lương tiên hỏi lại.
Phó Yểu còn dứt khoát hơn nó: “Ta đây lập tức ném ngươi xuống núi.”
“Đừng mà!” Hoàng Lương tiên dùng miệng giữ chặt lấy ngón tay Phó Yểu: “Ta có chuyện muốn nói, ngươi nhất định phải đề phòng Từ Khanh, nữ nhân kia không phải người tốt đẹp gì đâu.”
Phó Yểu nắm mỏ của nàng ta, nhìn trái nhìn phải, nói: “Trong miệng đamg ngậm đồ mà còn nói được lưu loát như vậy, xem ra ngươi đã quen rồi.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hoàng Lương tiên lại thấy ấm ức: “Ta vốn không tài nào gỡ nổi cái thùng giấy này xuống được, các ngươi không thể đổi cách khác để trừng phạt ta sao?”
“Ngươi không có tư cách trả giá ở đây.” Phó Yểu cũng không bị dámg vẻ ngoan ngoãn này của nó lừa gạt: “Ngươi nói thử xem chuyện về Từ Khanh là như thế nào?” Lúc nói câu này, nàng còn nhìn sang Chung Ly: “Nói ta nghe chút.”
Chung Ly: “…”
Hoàng Lương tiên thấy nàng có hứng thú với Từ Khanh, trong lòng cũng rất vui vẻ, hiện giờ nàng ta không làm gì được Từ Khanh nhưng không có nghĩa là những người khác không làm gì được: “Ban đầu Từ Khanh chỉ là một nữ quỷ vẫn luôn quanh quẩn ở Vịnh Bột Hải. Nàng ta có vẻ ngoài xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506079/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.