Nam nhân gầy đã qua tuổi thiếu niên, biết trong cuộc sống có rất nhiều việc bất đắc dĩ. Tuổi tác sư phụ đã cao, sớm muộn gì cũng đến ngày này, nhưng hắn vẫn không muốn thấy cảnh anh hùng ở độ tuổi xế chiều.
Nam nhân gầy cố gắng mỉm cười với các sư huynh sư đệ, đến khi trở về, hắn lập tức lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết thư.
Nữ nhân béo thấy cảnh này thì đã biết phu quân mình muốn làm gì, có điều nàng ta cũng không định ngăn cản.
Suốt cả cuộc đời, con người có rất nhiều việc muốn làm, nếu như không tranh thủ làm lúc còn có thể làm, đợi mấy chục năm sau chắc chắn sẽ thấy hối hận.
Nam nhân gầy viết thư xong cũng không lập tức gửi đi, mà đưa cho thê tử xem trước, nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ đã nhặt ta về giữa mùa đông lạnh giá, không có sư phụ thì có lẽ ta không thể sống được tới tận bây giờ. Ta cần phải báo đáp tình nghĩa của sư phụ. Ta không biết quan chủ sẽ bắt ta dùng gì để giao dịch với ngài, ta chỉ có thể nghĩ tới tình huống tệ nhất. Có điều suốt mấy năm qua ta đã kiếm không ít tiền lời ở Thủy huyện, cũng đủ cho nàng và hài tử ăn dùng nửa đời. Muội… xin đừng trách ta.”
Nữ nhân béo đọc hết những gì viết trong thư, nói: “Viết thêm tên của ta vào nữa. Huynh cho rằng huynh giỏi lắm à? Chuyện gì cũng có thể gánh vác một mình. Ân nhân của huynh cũng chính là ân nhân của ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506078/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.