Đa số cá ở Đông Bắc đều là cá lớn, mỗi con cá to dài gần một cánh tay người. Cũng nhờ có số thủy sản phong phú này nên tay nghề làm cá của người dân địa phương cũng rất tốt.
Trong mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ, mỗi nhà đều có giường đất sưởi ấm. Thịt cá trong nồi đất trên giường sưởi đang sôi sùng sục, nước canh đỏ hồng quấn quanh lớp thịt cá trắng mịn, kết hợp thêm lê đen hồng vàng bên cạnh, cảnh tượng hết sức nhàn nhã.
Phó Yểu vô cùng vui vẻ mà ăn canh cá, còn cầm một quả lê lên cắn rôm rốp, quả lê đông lạnh ăn vào miệng mang theo cảm giác ngọt xốp, mùi vị thú vị hơn để bình thường, Chung Ly ngồi đối diện đang lột hạt dẻ cho nàng.
Hai người chỉ toàn nói những chuyện nhỏ nhặt, lúc này ngoài cửa sổ có một bông tuyết màu vàng kim dừng trên mái hiên trắng xóa, sau đó nhanh chóng bị lớp tuyết mới bao phủ, lặng lẽ.
Trong nhà, đề tài nói chuyện của hai người Phó Yểu không biết đã chuyển qua việc đi săn từ lúc nào.
“Ta thích bắt ba ba trong rọ hơn, lo trước khỏi họa.” Phó Yểu nói: “Cho dù là con mồi yếu ớt thế nào, nếu có cơ hội nó cũng tặng được cho ngươi một đòn tấn công chính mạng. Cho nên một là không ra tay, mà nếu đã ra tay thì phải bảo đảm không để lại hậu hoạ.”
“Không may rồi, ta và ngươi giống nhau. Hay là ngày mai chúng ta ra ngoài thử xem? Gà lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506080/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.