Đó là một thế giới tốt đẹp mà Cố Thiên Thụ chưa từng thấy qua. 
Trời xanh mây trắng, gió thổi dìu dịu. 
Có tiếng sáo du dương từ tứ phía truyền đến, tất cả đều an tĩnh tựa như một bức họa cuộn tròn, tựa như tiên cảnh không tồn tại ở chốn nhân gian. Ven đường thấp thoáng sắc vàng của quế hoa, hương thơm nồng đậm vờn quanh chóp mũi như đưa người đến một thời không hoàn toàn xa lạ. 
Đột nhiên một người xuất hiện — một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. 
Người nọ có gương mặt xinh đẹp, mặc quần áo màu trắng, bên hông giắt một ống sáo xanh biếc, khóe miệng thấp thoáng ý cười tựa như gió dịu mùa xuân. Người nọ hơi nheo mắt lại, lộ ra nụ cười ấm lòng, đường cong duyên dáng bên vành môi khẽ mở ra kêu lên một cái tên: “… Thiên Thụ.” 
Cố Thiên Thụ cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, nhưng đây lại là một người hoàn toàn xa lạ. 
Cố Thiên Thụ nhìn người nọ một hồi lâu mới nhận ra người trước mắt… lại có gương mặt giống hệt như đôi song sinh Sở gia. 
Có người tuy có gương mặt y hệt nhau như tuyệt đối sẽ không có ai nhận nhầm người đó. Nhưng Cố Thiên Thụ lại có thể cam đoan, nếu người trước mặt đứng chung một chỗ với Sở Thiên Hoàng thì hắn nhất định có thể nhận ra ai là ai. 
Nam nhân xa lạ tuy đứng trước mặt Cố Thiên Thụ, nhưng ánh mắt lại xuyên qua người Cố Thiên Thụ nhìn về nơi xa xăm không biết tên. Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/2857028/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.