Thấy đã không còn ai nữa, Dương Khả Lạc đi thu lại mấy bức tranh đang phơi. Sau khi thu hồi hết, nàng gấp nhỏ lại và cho vào túi. Đang định xoay người đi thì Bạch Kiến Vân lên tiếng.
- Nàng vẫn giận ta sao?
Dương Khả Lạc hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu, mắt đối mắt với hắn.
- Vương gia, ngài là vương gia cao quý, ta chỉ là một tiện dân tầm thường, giữa ta và ngài vốn dĩ không nên quen biết. Ta không biết ta có giống với người tên Mặc Ly kia không nhưng, ta không thích bị xem là kẻ thay thế trong mắt ngài, ta không mong ngài điều gì cả, nhưng một người không biết cái gì gọi là yêu thì đừng có mở mồm ra nói những chuyện như thể ngài hiểu rõ ta lắm vậy.
Nàng nói dứt câu thì đi lướt qua người hắn, ánh mắt thờ ơ không cảm xúc, bỏ lại Bạch Kiến Vân đứng bất động trong sân, trước khi đi khuất nàng còn nói thêm một câu.
- Cảm ơn vương gia ưu ái, cho người bảo vệ ta, nhưng từ bây giờ thì không cần đâu, ta không muốn lúc nào cũng phải mang ơn ngài, giữa ta và ngài không nên có bất cứ mối quan hệ nào sẽ tốt hơn đấy.
Câu nói xa dần, đến khi trong sân chỉ còn mình Bạch Kiến Vân vẫn đứng đó, đám hộ vệ chỉ biết im lặng mà dõi theo nhất cử nhất động của hắn.
Đời một lúc, hắn cũng xoay người đi mất.
Đêm xuống, tại nha môn.
Dương Khả Lạc ngồi trong sân ngẩng đầu nhìn trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/1972563/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.