Bạch Ngân Ngọc tức đến dậm chân bịch bịch, nàng ta cầm tay áo Bạch Kiến Vân lắc lắc, vẻ mặt ủy khuất.
- Nhị hoàng thúc, người xem, đến cả một tên như hắn cũng xem thường con, chuyện này mà truyền ra ngoài, làm sao con ngẩng đầu lên được, thúc phải đòi lại công bằng cho con.
Dương Khả Lạc thu dọn chén bát lại định đi vào thì Bạch Kiến Vân ngăn lại.
- Đứng lại. Mau nhận lỗi với thất công chúa ngay. Ngươi thật to gan, dám ăn nói vô lễ với hoàng thất.
Dương Khả Lạc xoay người lại, mặt đối mặt với đám người Bạch gia. Im lặng một lúc, nàng mở miệng, giọng nói thản nhiên.
- Có phải nếu ta không nhận lỗi thì ta sẽ bị đuổi việc không?
Bạch Kiến Vân chưa kịp nói thì Bạch Ngân Ngọc đã lên tiếng.
- Chứ ngươi nghĩ với cái thái độ của ngươi thì còn có cơ hội ở lại sao? Ngươi nên nhớ, ngươi đang làm việc cho ai?
Dương Khả Lạc gật gật đầu xem như đã hiểu, nàng không do dự xoay người đi thẳng một mạch vào trong làm Bạch Ngân Ngọc từ đắc ý chuyển sang kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng.
- Hắn dám từ bỏ công việc tốt như thế sao?
Dương Khả Lạc đi thẳng một mạch xuống bếp. Đi vào phòng nhìn quanh một lượt rồi trở ra, nhìn mọi người tất bật ra ra vào vào không ngừng làm nàng nuốt ngược sự phiền lòng vào trong. Chỉ vì cho một đứa bé ăn mày một tô mì mà bị đuổi. Có đáng không?
Lúc nàng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/1972518/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.